Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 125

Chỉ có thể kìm nén một hơi, tìm tiếp những đường ra khác. Vào lúc Đường Dư đi loanh quanh, đột nhiên nhìn thấy góc tường phía đông cũng có vết đục tương tự như trên khe đá. Vết tích rất bí mật, Đường Dư ngồi xổm ở góc tường, đưa tay sờ sờ phiến nham thạch ở đây. Nhìn kỹ lại, góc tường có một lớp vật liệu màu sắc gần giống nham thạch, cảm giác khi sờ vào giống như vôi xi măng, nhìn không khác gì nham thạch, nhưng cảm giác khi sờ lại hoàn toàn khác biệt. Đường Dư móc ra kinh long đục hai nhát, độ cứng của thứ này thấp hơn nham thạch một chút, sau khi đục mở, tảng đá bên trong vậy mà lộ ra màu trắng như gạo.
Tống Lãnh Trúc nhìn thấy Đường Dư ngồi xổm ở góc khuất, lại đang cầm kinh long đục đá, cũng đi tới. Đường Dư nhường chỗ cho nàng, ra hiệu Tống Lãnh Trúc đến xem. Tống Lãnh Trúc đến đây vì đại mộ, chắc chắn hiểu biết nhiều hơn mình, trước khi xuống mộ thế nào cũng phải chuẩn bị bài vở trước chứ. Tống Lãnh Trúc đưa tay sờ lên vách tường hai lần, nói: “Tưới tương, xác định là mộ huyệt.”
Đó là cái gì? Đường Dư không hiểu gì cả. Trùng hợp Tống Lãnh Trúc lại là kiểu người không hỏi thì rất ít khi mở miệng, các nàng bò dọc theo hang động này, số lời nói của cả hai người có thể đếm trên đầu ngón tay. Không được, phải nghĩ cách giao tiếp với nàng. Đường Dư ho nhẹ hai tiếng, vào lúc Tống Lãnh Trúc nhìn mình, Đường Dư nghiêng đầu nhìn nàng trừng trừng, mở to đôi mắt hiếu kỳ.
A? Tống Lãnh Trúc nghi hoặc, một lúc sau cũng chần chừ nghiêng đầu một chút.
Không phải! Đường Dư thở dài, lại thêm một hành động mới, khoa tay một dấu hỏi bên cạnh đầu.
Tống Lãnh Trúc lần này đã hiểu, nàng đứng thẳng người dậy, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp nối lời vừa rồi bắt đầu giải thích. “Sờ vào giống một loại vữa hỗn hợp có tính dính nào đó, có khả năng ai đó đã dùng vật liệu tưới tương chặn kín thông đạo dẫn đến mộ huyệt, lớp ngoài cùng quét lên lớp màu tương tự nham thạch.”
Đường Dư tiếp tục khoa tay dấu chấm hỏi.
“Tưới tương à? Là thứ dùng để phong mộ, được hỗn hợp từ những thứ như vôi, cát thô, hồ gạo nếp, tính bịt kín rất tốt. Nhưng ngôi mộ này ở trong núi, hẳn là mộ thạch thất chứ không phải là mộ tưới tương, tưới tương có lẽ chỉ dùng để lấp kín khe hở.” Tống Lãnh Trúc không biết Đường Dư có nghi vấn điểm nào, dứt khoát nói hết những gì mình nghĩ tới.
Đường Dư thỏa mãn làm khẩu hình chữ “Ồ”, nàng chỉ là thăm dò xem Tống Lãnh Trúc có phản ứng với mình không, ai ngờ Tống Lãnh Trúc lại kiên nhẫn với nàng như vậy. Rất tốt! Nàng đã thành công tìm được Kim Diệp số 2. Đường Dư là người có tính tò mò rất cao, lúc ở cùng Kim Diệp, nàng luôn không ngừng hỏi đông hỏi tây, Kim Diệp tính tình tốt, luôn cẩn thận giải thích cho nàng, không ngờ Tống Lãnh Trúc cũng bằng lòng nói chuyện phiếm với nàng vài câu. Đường Dư có chút lâng lâng, không khỏi nghĩ mình có phải quá có khả năng tương tác không.
Câu nói tiếp theo của Tống Lãnh Trúc đã dội cho nàng một gáo nước lạnh.
“Ngươi hỏi ta đều nói rồi, vậy tiếp theo làm việc đi, đào lớp tưới tương lên.”
Đường Dư sa sầm mặt, nhìn dáng vẻ của Tống Lãnh Trúc, nàng ấy không có ý định tự mình động thủ. Hóa ra tất cả quà tặng, đều đã được đánh dấu sẵn giá cả. Có lẽ là do trước đó Đường Dư đào đá làm rất tốt, một mình đào hết tảng đá trong hang, nên lần này Tống Lãnh Trúc cũng ngầm thừa nhận Đường Dư sẽ gánh vác công việc này. Đường Dư không ngờ người thợ mỏ này lại là chính mình. Xem ra người lăn lộn trong xã hội, vẫn là nên giấu dốt. Nàng không biết Tống Lãnh Trúc là xót con dao găm, nếu không đưa cho Tống Lãnh Trúc một cây cuốc leo núi, đối phương cũng sẽ cùng đào.
Đường Dư lấy một hơi, bỏ ra gần nửa canh giờ, mới dọn sạch lớp tưới tương tạo thành một khe hở dài mét rưỡi. Khe hở này không có độ nghiêng so với mặt đất, rất bằng phẳng, bò vào cũng rất dễ dàng. Đường Dư vừa đào, vừa cân nhắc mình có nên vào ngôi mộ này không.
Bên Kim Diệp vẫn không có tin tức gì cho nàng, cũng không biết tình hình thế nào, nhưng không có tin tức nghĩa là vẫn chưa tìm được Tiểu Ly. Cứ cho là các nàng đào mất nhiều thời gian như vậy, e rằng Trần Đức Minh đã vào đại mộ rồi. Xác suất lớn là các nàng phải đi vào trong mộ một chuyến. Thật ra Đường Dư cũng không rõ liệu nhóm người Trần Đức Minh có mang Tiểu Ly vào mộ huyệt không, kéo theo một người hôn mê xuống mộ thế nào cũng thấy không hợp lẽ thường, hắn có khả năng để Tiểu Ly lại bên ngoài mộ cũng không chừng. Chỉ là như vậy thì không thể tìm được, các nàng vẫn cần phải tìm Trần Đức Minh trước để hỏi rõ tình hình.
Đám người này là hạng người gì, hung ác không? Lợi hại không? Đường Dư trong lòng hoàn toàn không chắc, nhưng nếu đối phương dám làm tổn thương Tiểu Ly, nàng và Kim Diệp cũng sẽ lấy mạng đối phương. Nghĩ vậy, Đường Dư liền thuyết phục mình vào mộ, phải vào thì vào thôi, cũng thuận tiện có thể hội họp với Kim Diệp. Nếu thật sự gặp được quỷ, nhiều lắm thì dập đầu ba cái với nó.
Chương 59: Thâm sơn cứu viện 16
Làm việc liên tục một giờ, Đường Dư mệt lả đi, dù kinh long có sắc bén đến mấy, lớp đất này cũng phải đào từng chút một, lại thêm không gian chật hẹp khiến động tác bị hạn chế khắp nơi, vết thương cũ trên lưng nàng càng đau dữ dội, đến cuối cùng mỗi cử động đều ảnh hưởng đến xương sườn bị thương. Đường Dư từ trong khe hở bò ra, dựa vào vách tường co chân lại.
Nằm thẳng cẳng, không làm nữa.
Nàng đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển, hang động này thông khí rất kém, ở lâu vừa ngột ngạt vừa nóng, vết bầm sau lưng vốn chưa khô giờ lại bị mồ hôi thấm ướt, nàng cần gấp nghỉ tại chỗ để từ từ hồi phục thể lực. Cách tốt nhất để hồi phục thể lực là ăn uống, nhưng trớ trêu thay vật tư trên người các nàng lại ít đến đáng thương. Trong túi dụng cụ trên người Đường Dư chỉ có cuốc leo núi, đèn cắm trại dã ngoại, và kinh long của chính nàng. Bên Tống Lãnh Trúc cũng chẳng khá hơn, trong túi dụng cụ chứa hai băng đạn rỗng, hai quả lựu đạn, răng độc cùng vỏ rắn lột, còn lại là súng ống và dao găm vàng quen dùng của nàng. Nước và bánh quy đều không có.
Tống Lãnh Trúc tiến lên một bước, dừng lại trước mặt Đường Dư, nàng chỉ vào cây cuốc leo núi kiểu đầu búa kia nói: “Để ta làm đi, chỉ là phải mượn Hạo tử của ngươi một chút.”
Tống Lãnh Trúc dùng từ ‘mượn’, vậy nghĩa là nàng sẽ trả. Đường Dư do dự hồi lâu, định thử tin tưởng đối phương một chút, bèn đưa tay trao Hạo tử ra. Tống Lãnh Trúc nhận lấy cũng không nói thêm gì, xoay người định chui vào trong hành lang.
Trên người cả hai đã sớm dính đầy bụi đất và vết máu, trông không hề gọn gàng đẹp đẽ, đặc biệt là Tống Lãnh Trúc, dây buộc tóc của nàng không biết rơi đi đâu mất, tóc xõa một nửa, hoàn toàn khác với dáng vẻ đội trưởng Tống sạch sẽ hiên ngang thường ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận