Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 27

Tiểu Ly cố nén cảm giác buồn nôn, mỉm cười ngọt ngào: “Hổ Ca, mời ngài ngồi.”
Điều này ngược lại khiến Hổ Ca có chút mơ hồ, hắn vốn nghĩ mấy người kia sẽ sợ hãi la hét tránh né, hoặc là bị dọa đến run lẩy bẩy, nhưng sao bọn họ lại có vẻ gì đó như là kích động thế này.
Hắn đặt bình nước trong tay xuống, ngồi lên chiếc giường xếp, thuận tay kéo Lục Lộ qua, để xem các nàng định giở trò gì.
Cánh tay hắn cứng như thép kẹp lấy Lục Lộ, siết chặt khiến cánh tay nàng đau nhói.
Lục Lộ khẽ kêu lên một tiếng, vẻ mặt lộ rõ sự giãy dụa, nhưng lời Tiểu Ly dặn trước đó đã nhắc nhở nàng. Nàng cố nén cơn buồn nôn, gắng gượng nở nụ cười: “Hổ Ca, ngài nên kiên nhẫn một chút với người mới chứ.” Đường Dư thầm nôn khan trong lòng.
Hổ Ca sững sờ, hơi nới lỏng cánh tay đang kẹp: “Không ngờ các ngươi lại thức thời như vậy.” Hắn vẫy tay về phía Đường Dư và Kim Diệp, ra hiệu hai nàng lại gần.
Tiểu Ly lộ vẻ ngượng ngùng: “Hổ Ca, hai nàng ấy mặt mũi xấu xí, thôi đừng gọi tới.”
“Sợ gì chứ? Sau này chẳng phải đều là người của doanh địa chúng ta sao?”
Ánh mắt Đường Dư dừng lại trên lưng Hổ Ca. Vũ khí của hắn là một khẩu súng ngắn tự động hoàn toàn, khi bắn lại phát ra tiếng vang như súng bắn đạn ghém, nhưng lại là bắn liên thanh, trước đây Đường Dư đã từng thấy qua.
Phải nghĩ cách khiến hắn tháo khẩu súng đó xuống.
Đường Dư kéo vành nón xuống, khéo léo đi tới bên cạnh Hổ Ca, Kim Diệp bất đắc dĩ bước theo sau.
Bốn thành viên mới vây quanh Hổ Ca, hắn nhanh chóng trở nên đắc ý vênh váo, không cần dùng vũ lực mà vẫn chinh phục được bốn nữ nhân, hắn chưa từng được hưởng đãi ngộ thế này bao giờ.
Đường Dư ngầm ra hiệu bằng mắt cho Lục Lộ. Đứng gần nhất, Lục Lộ hiểu ý, bàn tay lén lút vươn về phía khẩu súng bên hông Hổ Ca.
Nhưng Hổ Ca đã đè tay Lục Lộ đang định chạm vào khẩu súng ngắn lại. “Này, súng của ta không thể tùy tiện động vào đâu.” Người này vẫn còn chút cảnh giác.
Lòng Đường Dư chùng xuống, xem ra không lấy được khẩu súng này rồi.
Lục Lộ lộ vẻ khó xử, bực bội rụt tay về: “Ý của ta là, ngài cởi áo khoác ra đi, trời nóng quá.”
“Được.” Hổ Ca không từ chối.
Lúc này, Đường Dư kéo Tiểu Ly và Kim Diệp, giả vờ muốn đấm lưng bóp chân cho Hổ Ca để tỏ lòng trung thành.
Hổ Ca cũng không từ chối, hắn sở hữu sức mạnh phi thường, với lực lượng áp đảo tuyệt đối, hắn chẳng hề để mấy người mới này vào mắt.
Lúc này hắn dang rộng hai tay, hoàn toàn thả lỏng, không chút phòng bị.
Ngay khi Đường Dư chạm vào cổ Hổ Ca, móng tay nàng đột nhiên dài ra thêm một chút, cùng lúc đó Kim Diệp chụp lấy chiếc áo khoác Hổ Ca vừa cởi, siết chặt trùm kín đầu hắn, còn Tiểu Ly và Lục Lộ thì mỗi người một bên giữ chặt lấy cánh tay Hổ Ca.
Hổ Ca nhận ra có điều không ổn, liền định đứng dậy.
Đường Dư cảm nhận rõ ràng cơ bắp của Hổ Ca lập tức xảy ra biến đổi dị thường, bàn tay đang siết cổ họng hắn có cảm giác như đang nắm phải một tấm 'thiết bản', cứng rắn không giống da thịt bình thường.
Khi Hổ Ca phản kháng, một luồng sức mạnh cường đại chống lại Đường Dư, với sức lực này, hắn có thể nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của bốn người.
Hỏng rồi, xem ra đối đầu trực diện thật sự không ổn.
Đường Dư lắc đầu với Kim Diệp, Kim Diệp cũng lộ vẻ khó xử, thiên phú của gã này rất có thể là 'mình đồng da sắt'.
Chẳng trách hắn không sợ trời không sợ đất, đây đúng là một dị năng rất 'nghịch thiên'.
Đường Dư định nhân cơ hội lấy khẩu súng, nhưng nghĩ lại rồi dừng, chỉ cần động vào súng, mục đích của họ chắc chắn sẽ bại lộ.
Khẩu súng này có xuyên thủng được lớp da của Hổ Ca hay không, vẫn còn khó nói.
Đường Dư dùng sức hơn, siết chặt cổ Hổ Ca, Kim Diệp cũng dùng áo che kín hơn nữa. Tiểu Ly vội vàng phối hợp, nói khẽ: “Này, đừng động đậy, đừng động đậy! Tuy bọn ta trông gầy yếu, nhưng trong số bọn ta có người sở hữu dị năng khống chế tinh thần đó. Ngươi không cử động thì còn tốt, chỉ cần khẽ động là ngươi toi đời ngay. Ngươi xem, bây giờ có phải cảm thấy đầu óc căng ra không?”
Hô hấp của Hổ Ca dần trở nên dồn dập, hắn thở hổn hển từng ngụm qua lớp áo, hắn không đoán được lời Tiểu Ly nói là thật hay giả, nhưng đầu óc hắn đúng là đang choáng váng, sắp không thở nổi.
Hắn từng chứng kiến dị năng khống chế tinh thần của người khác, đó không phải là dị năng hệ vật lý, cho dù hắn có mạnh đến đâu, cũng không thoát khỏi một ý niệm sát ý của đối phương.
Thấy Hổ Ca quả nhiên bị dọa cho đứng hình, Đường Dư liếc mắt nhìn thấy bình nước cạnh giường, nàng đưa tay chộp lấy, vặn cái nắp đang đậy hờ ra, dùng áo thun chặn lại, ép đổ nửa bình nước còn lại vào cổ họng Hổ Ca.
Cảm giác ngạt thở và sặc nước dữ dội ập đến, Hổ Ca cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Nhưng đã quá muộn, hắn đã thiếu dưỡng khí quá lâu, giờ phút này đầu óc quay cuồng, căn bản không còn sức lực.
Hắn giãy đạp lung tung khiến chân đá vào cánh cửa sắt của tủ đồ phát ra tiếng ‘phanh phanh’, nhưng đám anh em bên ngoài lại không hề xông vào.
Đó là do chính hắn đã dặn trước, thậm chí còn có tiểu đệ khẽ thì thầm: “Đại ca lần này ra tay mạnh thật.”
Bốn người ghì chặt lấy thân thể Hổ Ca, ngay lúc thấy hắn sắp tắt thở, tay phải hắn lại đột nhiên phát lực, thoát khỏi sự khống chế của Tiểu Ly, vung loạn xạ tóm được mu bàn tay Đường Dư. Trong khoảnh khắc, Đường Dư cảm thấy đau nhói như bị kìm sắt kẹp chặt.
Nhờ vào cảm giác đau đớn chậm chạp của Zombie, lực tay Đường Dư không hề lơi lỏng chút nào. 5 giây sau, luồng sức mạnh kia hoàn toàn biến mất, Hổ Ca không còn cử động.
Kim Diệp đợi thêm một lúc nữa mới kéo chiếc áo ra khỏi đầu Hổ Ca. Khuôn mặt đã mất đi sức sống của hắn vẫn giữ nguyên vẻ sợ hãi, trong quá khứ, vẻ mặt này chỉ xuất hiện trên mặt những kẻ yếu bị hắn bắt nạt.
Gã này không biết đã làm ác trong game bao lâu rồi.
Đường Dư đứng dậy, lấy khẩu súng của Hổ Ca xuống, xem xét một hồi rồi đưa cho Tiểu Ly. Các nàng đều cần có vũ khí để phòng thân.
Cơn đau nhói âm ỉ từ bàn tay bị Hổ Ca siết chặt lúc nãy mới truyền đến, Đường Dư đưa tay lên nhìn, khẽ rít một tiếng.
Trên mu bàn tay hiện rõ bốn dấu ngón tay, lúc này đã bắt đầu rỉ máu.
Đường Dư có chút không nói nên lời, nàng đường đường là một Zombie, lại bị con người cào bị thương.
Âm thanh nhắc nhở của trò chơi vang lên đúng lúc, Đường Dư mở bảng thông báo ra xem, Hổ Ca đã bị loại.
Hắn không bị lây nhiễm, mà chết do ngoại lực, vì vậy không biến đổi thành Zombie, chỉ biến thành một cái xác bình thường.
Đường Dư xoa nhẹ vết thương, một cảm giác tê ngứa từ miệng vết thương lan dần về phía ngực khiến nàng hơi khó chịu. Nàng lắc lắc cổ tay, tạm thời bỏ qua cảm giác không đáng kể này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận