Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 516

Nếu viết “Nhìn cái gì vậy” thì có vẻ hơi không khách sáo, viết “Nhìn chưa đủ sao” thì lại có vẻ quá tự luyến, nghĩ đi nghĩ lại, vành tai nàng liền bắt đầu đỏ lên. Tống Lãnh Trúc nhìn dáng vẻ khó xử của nàng, cười nói: “Ta đột nhiên cảm thấy thế này cũng rất tốt.”
“Ừm?” Đường Dư người hơi nhoài về phía trước, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Lúc ngươi không nói được tiếng người, cũng rất… khiến người khác yêu thích.” Tống Lãnh Trúc nói, “Trong đầu ta, ký ức liên quan đến ngươi, một nửa đều là dáng vẻ ngươi khoa tay múa chân.”
Các nàng có một khoảng thời gian rất dài không thể giao tiếp, Đường Dư dùng đủ mọi cách khác ngoài lời nói để nỗ lực biểu đạt tâm tình và ý tứ của mình, cũng khiến Tống Lãnh Trúc có chút hoài niệm.
Tống Lãnh Trúc nghiêng đầu giả vờ suy nghĩ, giọng điệu hơi cao lên: “Hay là bảo Giản Triệt đừng gỡ bỏ hạn chế ngôn ngữ nữa đi, đỡ phiền phức.”
“Không được!” Đường Dư nắm tay đập mạnh xuống giường, không nói chuyện được thì còn gì là đời. Đường Dư nhớ lại, trước kia nàng còn có Kim Diệp để giao tiếp, giờ Kim Diệp cũng không hiểu nàng nói gì, thật khiến nàng nhịn muốn chết, cả người cũng trở nên trầm tĩnh hơn.
Tống Lãnh Trúc hùa theo: “Dù sao ta có thể đoán được phần lớn ý của ngươi, còn người khác thì không quan trọng mà?” Nàng nghiêng người sát lại gần Đường Dư: “Chỉ giao tiếp với một mình ta không phải cũng rất tốt sao?”
Đường Dư ngả người ra sau, mở to mắt hoảng sợ, giọng điệu nửa thật nửa đùa của Tống Lãnh Trúc làm nàng lo sợ. Nàng chống tay lên giường, lùi về sau hai bước, viết lia lịa lên giấy: “Không nhìn ra ngươi người này tâm lý cũng thật vặn vẹo.”
“Không nhìn ra sao?” Nụ cười của Tống Lãnh Trúc càng rạng rỡ, “Đó là do ngươi chú ý ta quá ít.”
Đường Dư cố gắng lấy lại khí thế, nàng mở miệng phản bác: “Ta chú ý ngươi mà còn ít sao, hôm nay ta không rời ngươi nửa bước, ngươi trước mặt người khác đâu có như vậy.” Trước mặt người khác Tống Lãnh Trúc rất nghiêm chỉnh.
“Đừng nói câu dài, nghe không hiểu.” Tống Lãnh Trúc giơ cổ tay lên: “Vậy coi như ngươi đồng ý đề nghị của ta nhé, ta báo cho mọi người đây.”
“Không đồng ý!” Đường Dư vứt giấy bút đi, từ phía sau ôm chặt Tống Lãnh Trúc, giữ chặt cổ tay nàng.
Tống Lãnh Trúc rơi vào vòng ôm quen thuộc, nàng hạ mắt xuống, cười thật thoải mái, sự mệt mỏi hai ngày nay đều tan biến, lo âu trong lòng đều được giải tỏa, không có gì khiến người ta cảm thấy thư giãn hơn giờ phút này.
Nàng giả vờ giãy giụa, Đường Dư ôm càng chặt hơn. Tống Lãnh Trúc phát hiện, Zombie nhỏ bây giờ không có kinh nghiệm thực chiến đối đầu với mình, trở nên cực kỳ dễ trêu, tên này giờ thật sự tin lời nàng nói là thật, Tống Lãnh Trúc thậm chí còn dấy lên cảm giác tội lỗi vì bắt nạt người khác.
“Ta đùa thôi mà.” Tống Lãnh Trúc nói.
“Ta biết ngay mà!” Đường Dư vẫn bám trên lưng Tống Lãnh Trúc, trách móc: “Ngươi lắm trò xấu xa quá.”
Tống Lãnh Trúc không nghe rõ lời chế nhạo của nàng, cứ mặc cho nàng ôm, thuận thế thả lỏng người, ngả ra sau dựa vào lòng người phía sau, nàng thầm nghĩ, nếu cứ như thế này mãi thì tốt biết mấy.
Đường Dư bất giác nới lỏng vòng tay, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi: “Tống Lãnh Trúc ngươi cứ chờ đấy cho ta, thế nào ta cũng phải gỡ lại ván này.”
“Ta nghe không hiểu.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Triệt và Bàn Thẩm ra ngoài, nói là đã liên lạc được vài NPC muốn đi gặp mặt, nghe nói Vương Thư Vũ cũng sẽ đi cùng, Tống Lãnh Trúc liền yên tâm để họ ra ngoài, chỉ cử Tề Cẩm Nhân đi theo cùng. Xét về một phương diện nào đó, hiện tại Giản Triệt mới là người được bảo vệ, ngoại trừ Tạp Nga Tư, trong trò chơi đã không còn ai có thể làm nàng bị thương.
Miệng Giản Triệt nói là đọc dữ liệu NPC, Tống Lãnh Trúc cũng không rõ nội dung cụ thể là gì, nàng đoán Giản Triệt có thể sẽ giống như đã giúp Vương Thư Vũ, giúp NPC thức tỉnh. Về phần tại sao muốn đích thân gặp mặt, Giản Triệt nói nàng đang lựa chọn người. Chọn ra một số NPC có thể lôi kéo về phía mình, cùng nhau đối kháng Tạp Nga Tư.
Các NPC đó do Tạp Nga Tư sáng tạo, là một phần tạo nên cơ thể Tạp Nga Tư, nếu như tế bào từ bên trong phát sinh biến dị, sẽ xảy ra chuyện gì? Giản Triệt cũng không nói chắc được.
Tiểu Thất và cặp song sinh sáng sớm mới trở về căn cứ, sau khi nhìn thấy Đường Dư, đầu tiên là quan sát nàng một hồi như thể đang xem xét một loài vật quý hiếm, sau đó mới kéo Tống Lãnh Trúc đi báo cáo.
“Tống Đội, đây là bản đồ.” Tiểu Thất mở ra một tờ giấy, “Vẽ tay nên hơi xấu, xin thứ lỗi.”
“Làm tốt lắm.” Tống Lãnh Trúc cẩn thận xem xét tấm bản đồ, Đường Dư cũng nhoài người tới xem.
Phía trên ghi lại ranh giới và địa hình của khu vực bản đồ cuối cùng, khu vực này nằm ở trung tâm của bảy khu vực bản đồ chính. Tiểu Thất và cặp song sinh đánh dấu nội dung vô cùng chi tiết, sông ngòi, đường lớn và các cụm công trình kiến trúc đều được đánh dấu rõ ràng.
Tiểu Thất chỉ vào nội dung trên bản đồ: “Khu vực còn lại này diện tích đặc biệt lớn, không có thành thị nào, phần lớn là núi non và vách đá hoang vu, việc thăm dò cực kỳ khó khăn. Chỉ có hai điểm đáng chú ý là, trên núi này có một công trình kiến trúc rất lớn, ờm, hẳn là chùa miếu.” Ngón tay nàng di chuyển đến chính giữa bản đồ: “Chùa miếu này rất kỳ lạ, xung quanh không có thành thị hay thôn xóm, cũng không biết tại sao lại xây ở đây. Chúng ta thấy kỳ lạ nên đã vào xem thử, trong miếu không có Zombie cũng không có ai, tường gạch còn rất mới, ngoài ra thì không có gì đặc biệt khác. Chỉ là những tượng Phật đó mặt mày dữ tợn, trông rất đáng sợ.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn nữa là, khu cấm thứ tám trong trò chơi cũng nằm ở đây, là một mỏ đá bỏ hoang.” Tiểu Thất di chuyển ngón tay, chỉ về khu vực biên giới bản đồ, “Ở trong núi, có đường lớn dẫn đến. Chúng ta cũng đã đến xem, có rất nhiều sinh vật biến dị, nhưng không tìm thấy nơi nào giống như điểm neo, nhưng cũng có thể là do chúng ta tìm chưa đủ kỹ.”
Tống Lãnh Trúc quan sát một lúc, hai địa điểm nghi ngờ có điểm neo này cách nhau rất xa, lái xe có lẽ phải mất cả ngày. Nàng trầm ngâm một lát rồi nói: “Đủ chi tiết rồi, đợi Giản Triệt về xem sao.”
Giản Triệt trở về đã là nửa đêm, trông nàng có vẻ mệt mỏi vì đường xa, dường như đã đi rất nhiều nơi. Mọi người tụ tập lại, Giản Triệt nhìn bản đồ, ghi nhớ địa hình trong đầu rồi nói: “Sáu thiết bị lưu trữ trước đó không có bất kỳ thông tin nào về khu vực bản đồ này, vẫn phải đến thực địa một chuyến mới phân biệt được, chờ đến nơi sẽ có cách định vị.” Nàng chỉ vào chùa miếu: “Nơi này trông đáng ngờ hơn, chờ chúng ta chuẩn bị xong, sẽ đến nơi này trước.”
“Được.”
“Trước lúc đó, ta phải tranh thủ thời gian lôi kéo người. Cho ta năm ngày, sau năm ngày chúng ta sẽ xuất phát.” Nàng nhìn về phía Đường Dư: “Đường Dư cũng phải chuẩn bị thêm nhân thủ, càng nhiều càng tốt, ta sẽ khôi phục năng lực cho ngươi trước.”
Lời nhắn nhỏ: Nếu cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ lưu địa chỉ web https://www.52shuku.vip/ hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Nhờ cả vào bạn (>.<). Cổng truyền tống: bảng xếp hạng | đề cử sách hay | sảng văn, tận thế văn, cường cường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận