Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 158

Đường Dư hơi có chút ngạc nhiên, Lý Khê Thạch không phải là người đặc biệt gan dạ, thể chất của nàng cũng không phải là ưu tú nhất trong số các di di, thế nhưng khi những người khác còn đang quan sát và lo lắng, nàng đã dứt khoát báo danh đầu tiên.
Đối với người bình thường mà nói, đây không phải là một quyết định đơn giản, các nàng chỉ luyện tập có nửa ngày, kinh nghiệm còn rất thiếu, việc đứng ra cần dũng khí cực lớn. Đường Dư suy đoán, có lẽ Lý Khê Thạch từng bị hãm hại, cho nên mong muốn tự trang bị vũ khí của nàng rất mãnh liệt.
Lý Khê Thạch cầm một thanh loan đao của mình, vì dùng sức quá mức nên cả người đứng hơi cứng ngắc, cơ bắp quanh mắt đều co rúm nhẹ, đây là biểu hiện của sự khẩn trương tột độ.
Tay cầm đao của nàng hơi run rẩy, dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng người bình thường trực diện Zombie ở khoảng cách gần như vậy, sự sợ hãi là không thể che giấu. Các nàng không thể so sánh với người chơi, nếu chết thì là chết thật rồi.
Đường Dư, Kim Diệp và Tiểu Ly cảnh giác đứng ở hai bên, các nàng sẵn sàng đảm bảo an toàn cho thành viên doanh địa bất cứ lúc nào. Ngoài ra, Đường Dư còn lặng lẽ kích hoạt năng lực biết trước, chỉ cần Lý Khê Thạch gặp nguy hiểm, nàng có thể ngăn cản ngay lập tức, chỉ là chuyện này không nói cho nhóm di di biết.
Mỗi lần Zombie bị thả vào cửa thôn, nó liền dựa theo bản năng lao về phía Lý Khê Thạch đang đứng ở phía trước nhất. Con Zombie này có hình thể cao lớn hơn Lý Khê Thạch, đôi chân ở trong trạng thái vặn vẹo quỷ dị, nhìn gương mặt thối rữa và vải rách trên người nó thì có thể thấy, nó đã biến thành Zombie từ rất lâu rồi.
Vào khoảnh khắc Zombie nhào tới, Lý Khê Thạch trong lòng vẫn bị choáng, nàng nhìn gương mặt vặn vẹo đang dần phóng đại, nhất thời quên cả phản ứng. Ngay lúc Kim Diệp định ra tay hỗ trợ, Lý Khê Thạch cuối cùng cũng hoàn hồn, dưới chân loạng choạng một cái, rồi né sang bên trái hai bước.
Nhóm di di hét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng lùi lại phía sau. Lý Thiên Thiên không nhịn được muốn lớn tiếng gọi mẹ, nhưng lại sợ làm Lý Khê Thạch phân tâm, liền tự dùng hai tay nhỏ bé che miệng, cố nén không kêu lên.
Lý Khê Thạch sau khi né được một bước, liền theo phản xạ có điều kiện muốn chạy vào trong đám người. Lúc cầm thương đâm Zombie qua hàng rào gỗ, nàng còn tỏ ra trấn định. Nhưng áp lực khi cầm vũ khí lạnh đối mặt trực diện lại hoàn toàn khác.
Nàng chạy được hai bước, lại cảm thấy không thể thua như vậy được, bèn cắn răng xoay người lại, giơ đao không theo kỹ thuật gì chém về phía cánh tay Zombie.
Không ổn rồi, tâm trí vừa rối loạn, những gì học ban ngày đều trả hết cho thầy rồi.
Đường Dư nhíu chặt mày, nàng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Chú ý phòng ngự, nhắm đúng thời cơ hẵng tấn công, tấn công thẳng vào yếu điểm.” Tiểu Ly lập tức dịch lại một lần, để ổn định tâm thần cho Lý Khê Thạch.
Zombie bị Lý Khê Thạch chém một nhát, trên cánh tay bị chém rách một đường, mùi thịt thối xộc ra. Cảm giác cắt vào thịt này truyền đến người Lý Khê Thạch, khiến nàng buồn nôn.
Bị tấn công, Zombie trở nên điên cuồng, dùng đôi chân vặn vẹo đạp mạnh xuống đất, toàn thân bay lên không, hung hăng nhào về phía Lý Khê Thạch.
Lý Khê Thạch ngẩng đầu nhìn lên, hít một hơi khí lạnh. Trong nháy mắt, cái miệng lớn đáng sợ của Zombie đã há ra táp xuống mặt nàng.
Mọi người trong thôn đều hét lên một tiếng, ngay cả Kim Diệp và Tiểu Ly cũng không nhịn được kêu lên sợ hãi, việc này còn căng thẳng hơn cả tự mình giết Zombie.
Chỉ có Đường Dư đứng ở một bên, không hề nhúc nhích.
Vào thời khắc nguy cấp nhất, Lý Khê Thạch như thể được khai khiếu, bộc phát dục vọng cầu sinh mãnh liệt. Nàng nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, ngay khi Zombie táp xuống liền nghiêng người né tránh, sau đó nhân lúc Zombie vồ hụt, vung đao chém vào gáy nó. Thanh loan đao trong tay nàng cực kỳ sắc bén, chém xuyên qua da thịt Zombie, chặt đứt xương cốt, cắm sâu vào lòng đất vàng.
Thời gian dường như ngừng lại vào khoảnh khắc đó, một giây sau, đầu của Zombie mới lăn xuống bên chân Lý Khê Thạch.
Đường Dư vội vàng đưa tay giữ chặt cổ áo Lý Khê Thạch, kéo nàng lùi lại mấy bước. “Lúc chém giết Zombie nhớ phải tránh máu của nó.”
“A?” Lý Khê Thạch ngẩng đầu nhìn về phía Đường Dư, hai mắt rõ ràng vô hồn, nàng vẫn chưa tỉnh táo lại, hoàn toàn không biết Đường Dư đang nói gì.
Tiểu Ly vội dịch lại lời Đường Dư, kéo Lý Khê Thạch xem xét kỹ lưỡng, xác nhận nàng không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, nhóm di di vỗ tay nhiệt liệt, Lý Thiên Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn chạy tới ôm lấy eo Lý Khê Thạch, hô: “Mụ mụ thật là lợi hại!”
Lý Khê Thạch nhìn gương mặt Lý Thiên Thiên, lúc này mới hoàn hồn. Nàng có chút không thể tin được, một mình nàng đã giết chết một con Zombie trong chưa đầy một phút, chuyện này trước kia nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Gương mặt Lý Khê Thạch ửng đỏ, rõ ràng là rất phấn khích, nhưng lại ngại không dám thể hiện ra ngoài, chỉ mím môi mỉm cười.
Nàng đã khắc phục được khó khăn về tâm lý, sau này chỉ cần không ngừng luyện tập để nâng cao độ thuần thục nữa thôi.
Đường Dư cũng rất vui mừng, nàng không kỳ vọng nhóm di di sau này có năng lực chống lại người chơi, chỉ cần có thể đối phó Zombie để tự vệ là đã đạt được mục đích huấn luyện rồi.
Hơn nữa, Lý Khê Thạch đã nêu một tấm gương rất tốt cho mọi người. Thể năng của nàng không tính là nổi bật, nhưng vẫn xuất sắc hoàn thành việc này. Trong lòng mọi người đã có thêm tự tin, nỗi sợ hãi cũng tiêu tan đi nhiều. Nếu việc này là Bàn Thẩm Nhi và Chu Thẩm Nhi xung phong làm, thì hiệu quả đã không rõ ràng như vậy.
Nhóm di di còn tỏ ra kích động hơn cả Lý Khê Thạch, các nàng vây quanh Lý Khê Thạch khen ngợi không ngớt, chỉ có Đường Dư, Kim Diệp và Lục Lộ ba người yên lặng xử lý thi thể Zombie.
Những con Zombie đến quấy phá mỗi đêm này, sau khi bị giết, ngày hôm sau đều sẽ được ba người Đường Dư ném vào cái hố đào trước đó dùng để chôn xương.
Mãi cho đến nhiều ngày sau, nhóm di di vẫn luôn bàn tán sôi nổi về chuyện này, đồng thời thầm mong chờ buổi luyện tập tiếp theo.
Sự thay đổi trong thôn không chỉ dừng lại ở đó.
Hai ngày sau, căn nhà gỗ đầu tiên của doanh địa cuối cùng cũng hoàn thành.
Nhà gỗ nằm ở phía ngoài cùng bên phải của thôn, diện tích bên trong không lớn lắm. Sàn nhà được lát bằng những phiến đá phẳng, mái nhà lợp ngói để chống thấm. Bên trong dùng ván gỗ ngăn thành ba gian: gian ngoài cùng bên phải là phòng ngủ, gian giữa là nhà chính, bên trái là một phòng bếp nhỏ, phía sau nhà dùng vật liệu thừa xây một cái nhà vệ sinh.
Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đủ.
Lúc này trong phòng ngoài một chiếc giường trúc và một cái bàn thì không bày biện gì khác. Phòng bếp tạm thời chưa dùng được, hiện tại mọi người vẫn thống nhất ăn cơm trong sân nhà Đường Dư, thức ăn đều giống nhau. Nhưng xét đến việc sau này vật tư thuộc về sở hữu riêng và mọi người sẽ phải tự nhóm lửa nấu ăn, nên đã xây sẵn phòng bếp.
Việc xây dựng nhà gỗ hoàn thành đối với người trong thôn mà nói là một chuyện lớn. Thế là khi mọi người làm xong việc buổi sáng, trở về thôn nghỉ ngơi vào buổi trưa, cả thôn đã tập trung lại một chỗ, đặc biệt ăn mừng một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận