Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 496

Hai sinh vật ngồi ghế sau đã bị lắc lư điên đảo, sát vào nhau, móng tay bấu chặt vào ghế dựa, sợ bị văng trúng cửa xe. Tống Lãnh Trúc coi như không thấy chuyện này. Đi đường bộ tốn thời gian gấp đôi máy bay trực thăng, hiện tại đã qua hơn mười tiếng đồng hồ, nếu không tranh thủ thêm chút nữa, nàng có thể sẽ không cứu kịp Đường Dư.
Cho đến khi trời sắp sáng, cách Linh Thành còn hơn mười cây số, Tống Lãnh Trúc liếc thấy con đường cái cách đó trăm mét đã dày đặc đèn xe. Quả nhiên, không chỉ đội của nàng đang hành động, người chơi từ mấy thành thị lân cận gần như đã dốc toàn lực kéo đến. Trước đó mọi người kiêng dè thực lực Tang Thi Vương bao nhiêu, thì hiện tại lại cuồng nhiệt bấy nhiêu. Đây là thời cơ tiến công tốt nhất, Tạp Nga Tư rất am hiểu nhân tính, đã dẫn dắt rất rõ ràng điểm này. Nó đã đem một món “nguyên liệu” khó nhằn nhất, loại bỏ xương cốt rồi bày phần thịt ngon ra trước mặt ngươi, có ai mà không điên cuồng lao vào chứ? Tống Lãnh Trúc âm thầm kinh hãi, những nỗ lực trước đó của các nàng gần như đều bị Tạp Nga Tư lợi dụng.
“Giản Triệt, đưa ba lô ở ghế sau cho ta.” Tống Lãnh Trúc bẻ tay lái, bánh xe đột ngột chuyển hướng trên nền đất cát, đổi hướng đi về phía đường cái.
Giản Triệt nhanh nhẹn đưa ba lô, nhìn thấy Tống Lãnh Trúc lấy hai quả lựu đạn từ ngăn túi ngoài cùng.
Dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của Giản Triệt, Tống Lãnh Trúc cắn vòng bảo hiểm, không chút do dự đưa tay ném lựu đạn qua cửa sổ xe.
Hai tiếng nổ lớn vang lên trên con đường hỗn loạn, người chơi ở cả phía trước và sau đều loạn thành một đoàn. Những chiếc xe vốn đang di chuyển chậm chạp giờ hoàn toàn tắc nghẽn lại một chỗ vì sự cố bất ngờ này.
“Ai làm!” Có người chơi tức giận giơ súng thò đầu ra cửa sổ xe, cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm. Không biết ai đó đã nổ súng trong lúc bối rối, trời xui đất khiến thế nào lại dẫn tới một trận đấu súng nội bộ.
Mà lúc này, kẻ đầu sỏ đã sớm bẻ lái, lợi dụng màn đêm lao vào bụi cỏ lau ven đường, tiếp tục phóng nhanh về phía điểm đỏ nhỏ trên bảng hệ thống.
Những người này, cản được kẻ nào hay kẻ đó.
Lúc trời rạng sáng, Giản Triệt báo cho Tống Lãnh Trúc biết Kim Diệp đã đến Linh Thành nhưng vẫn chưa tìm thấy Đường Dư.
Nàng cau mày: “Linh Thành bây giờ đâu đâu cũng là người chơi, điểm đỏ trên bản đồ ở đâu thì dòng người tập trung ở đó. Lão sư nói các nàng có thể sẽ không chống lại được nhiều người như vậy, vừa hay huyết thanh Zombie vẫn dùng được, nên Kim Diệp định tập hợp một nhóm Zombie làm trợ thủ. Chúng ta có cần đến hội hợp không?”
“Không đi.” Tống Lãnh Trúc thẳng thừng từ chối đề nghị của Giản Triệt, “Các nàng lo việc của các nàng, ta đi tìm Đường Dư trực tiếp.”
Nói xong, Tống Lãnh Trúc nghĩ đến sự an nguy của Giản Triệt, bèn hỏi: “Ta chắc chắn không rảnh để ý đến ngươi, ngươi có cần xuống xe trước không?”
Giản Triệt bĩu môi, sự thẳng thắn của Tống Lãnh Trúc thật làm người ta tổn thương, trong mắt nàng ấy thế giới này chỉ có mạng của Đường Dư mới là mạng. Nhưng đậu đen rau muống thì đậu đen rau muống, Giản Triệt vẫn nói: “Ta sẽ không bị thương đâu, không cần lo cho ta.”
“Vậy được.” Tống Lãnh Trúc lái chiếc xe cũ nát với nắp động cơ móp méo lao vào khu thành thị. Quả đúng như Giản Triệt nói, sau một ngày một đêm, Linh Thành đã đông nghịt người.
Thành thị nhỏ bé này đâu đâu cũng là cảnh hoang tàn đổ nát, nhưng lại có thể thấy những người chơi trang bị tinh xảo ở khắp nơi. Kể từ khi virus bùng phát, nơi này chưa bao giờ náo nhiệt đến thế.
Mối quan hệ giữa những người chơi cũng không hề hòa hợp. Có người tạm thời liên minh, có người quyết định loại bỏ những người chơi cạnh tranh khác trước, cũng có người giống như Tống Lãnh Trúc, trực tiếp chạy đến nơi ở của Đường Dư, không đối mặt quá nhiều với những người chơi khác.
Điểm đỏ đại diện cho Đường Dư đã không di chuyển suốt ba tiếng đồng hồ, đây không phải là dấu hiệu tốt. Nàng bị thương rồi sao? Hay là bị người chặn mất đường lui? Tim Tống Lãnh Trúc như treo lên tận cổ họng.
Khi khoảng cách ngày càng rút ngắn, chiếc xe xuyên qua khu thành thị tiến vào một khu rừng. Xa xa, những tòa kiến trúc màu trắng cao thấp xen kẽ nổi bật giữa một mảng xanh biếc. Tống Lãnh Trúc ngẩng đầu nhìn, trên tòa nhà cao nhất ở rìa ngoài cùng có mấy chữ màu đỏ tươi và rõ ràng: “Trung tâm vệ sinh tinh thần Linh Thành”.
Giản Triệt nói: “Đây là bệnh viện tâm thần.”
Đường Dư đang ẩn mình trong ống thông gió, sắp xếp lại vật tư trên người. Trong bốn quả lựu đạn cướp được từ tay người chơi ở sân chơi đã dùng hết một quả, ba quả còn lại đều treo trên thắt lưng. Nàng đeo một khẩu tiểu liên sau lưng, trong tay cầm một con dao găm và một khẩu súng lục. Dưới sự lựa chọn có chủ ý của nàng, vũ khí dài ngắn đều bổ trợ cho nhau.
Trên đường chạy trốn, nàng nhặt được một chiếc túi đeo vai từ chiếc xe bị bỏ lại. Hiện trong túi chứa một cái tuốc nơ vít, một cái kìm sắt, một cái bật lửa và giấy mồi lửa, nửa cái bánh quy lục được từ phòng bệnh, cùng hơn trăm viên đạn.
Nàng còn tìm được một chiếc mũ lưỡi trai và một cái khẩu trang. Mặc dù chúng không có nhiều tác dụng vì bị định vị, nhưng có còn hơn không.
Cả ngày hôm qua, nàng gần như đã chạy khắp Linh Thành, nhưng dù chạy đến đâu cũng bị người khác bao vây. Thời gian trôi qua, số người đuổi theo càng lúc càng đông. Nàng chạy ra ngoại thành cũng không thể thoát khỏi, ngược lại còn chạm mặt nhiều người hơn. Đường Dư đành tốn bao công sức chạy vòng vèo, cuối cùng lại quay về Linh Thành.
Nàng cần tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Nàng đã trúng đạn, thể lực cũng gần như cạn kiệt, chỉ có những công trình kiến trúc phức tạp mới có không gian để lợi dụng.
Đường Dư nằm nghiêng trong ống thông gió nghỉ ngơi suốt ba tiếng đồng hồ. Nàng có thể nghe thấy tiếng người huyên náo bên ngoài, dường như số người tụ tập ngày càng đông. Cánh tay trái của nàng âm ỉ đau, vết máu cũng đã thấm ra phần eo áo. Lấy một địch một trăm, liệu có phần thắng nào không? Không thể nào.
Nàng vẫn còn sống đến bây giờ, hoàn toàn là nhờ bộ não nhạy bén chống đỡ cơ thể để chạy trốn. Cơ thể này thích ứng cũng tạm ổn. Nàng từng nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính xe, đó là một gương mặt nữ giới rất bình thường, tóc dài quá eo, mặt tròn mắt hạnh có nét ngây thơ. Ngoại trừ đặc điểm của Zombie, là kiểu người ném vào đám đông cũng không ai để ý.
Những chi tiết vụn vặt này, những kẻ đang truy sát cũng chẳng quan tâm nàng trông như thế nào. Mỗi khi nàng đến một nơi, Zombie trong khu vực đó đều bị người chơi bắn giết sạch sẽ.
Nói cách khác, chỉ cần định vị của nàng không biến mất, dù nàng có trốn vào giữa bầy Zombie cũng vô dụng, vẫn sẽ bị bắn phá không phân biệt.
Đường Dư hít sâu một hơi, thầm chửi cái trò chơi chết tiệt này không phải thứ dành cho người. Dưới áp lực cực lớn, nàng đã tìm ra rất nhiều quy tắc trong một thời gian cực ngắn. Trò chơi này tồn tại dị năng, hơn nữa còn đủ loại. Nếu có người sở hữu kỹ năng cảm nhiệt hoặc định vị radar, nàng sẽ không thể trốn trong ống thông gió được lâu.
Vì vậy, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để chủ động xuất kích, liều mạng một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận