Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 86

Đường Dư nhắc nhở: “Hai chị em hẳn là đồng minh, bảo nàng dùng bảng trò chơi liên lạc thử xem.” Tiểu Ly trả lời: “Dùng rồi, bảo là không có hồi âm.” Im lặng 2 giây, Tiểu Ly lẩm bẩm nói: “Sẽ không gặp bất trắc gì chứ?” Vẻ mặt mấy người đều trở nên có chút không tự nhiên. Nếu Phó Mộng Thanh nói dối thì còn tốt, còn nếu như nói thật, vậy số phận cô em gái này của nàng cũng quá đáng thương, mắt lại không nhìn thấy, rừng lớn như vậy, nàng biết đi đâu về đâu chứ?
Tiểu Ly nhỏ giọng đề nghị: “Hay là, chúng ta cùng giúp Phó Mộng Thanh tìm xem?” Đường Dư mím môi không nói gì, trải qua giáo huấn ở Hoàng Thôn, nàng đã cẩn thận hơn rất nhiều.
Nhưng Tiểu Ly lại tỏ ra rất mềm lòng: “Giúp nàng tìm một chút đi, nếu nàng không lừa chúng ta, chúng ta có thể mời chào nàng, sau này chúng ta cũng coi như là đồng đội. Chủ yếu là...... em gái nàng đơn độc một mình, lại không nhìn thấy, nếu cứ như vậy mà chết thì cũng quá đáng thương.” Vừa nói, trong giọng nói của Tiểu Ly vậy mà lại thoáng chút nghẹn ngào.
Kim Diệp đứng sau lưng Tiểu Ly, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Tiểu Ly, nàng ngẩng đầu nói với Đường Dư: “Tìm thử xem sao, thật sự không được thì quay về.” “Ân.” Thấy Kim Diệp cũng lên tiếng, Đường Dư liền đồng ý.
Thế là cả năm người cùng nhau, lấy hang động làm trung tâm, tìm kỹ khu rừng xung quanh mấy lần.
Nhưng vẫn không có chút tin tức nào về Phó Tỉnh Duyệt.
Hốc mắt Phó Mộng Thanh hoe đỏ, giọng gọi của nàng cuối cùng đã trở nên vô cùng khàn khàn. Tìm kiếm hồi lâu không có kết quả, nàng cuối cùng kiệt sức quỵ xuống đất.
“Xin lỗi em, xin lỗi em, chị không nên bỏ em lại một mình.” Phó Mộng Thanh thấp giọng nói năng lộn xộn, nói đến cuối cùng, vậy mà ôm đầu gục xuống mặt đất thấp giọng nức nở.
Tiếng nức nở bị kiềm nén thỉnh thoảng vang lên, nếu nàng cứ khóc lớn một trận thì còn đỡ, kiểu khóc nén nhịn thế này ngược lại càng khiến người ta cảm thấy lo lắng.
Đường Dư cũng không ngờ tình hình lại phát triển theo hướng này, trước đó nàng còn nghi ngờ Phó Mộng Thanh bịa ra chuyện có em gái, nhưng lúc này nàng mới chắc chắn, nỗi bi thương này không thể giả vờ được.
Diễn viên thường thể hiện phản ứng rất khoa trương, sợ người khác không nhìn thấy, nhưng tình huống thực tế lại hoàn toàn trái ngược, người thực sự đau buồn thường im lặng, thu mình lại.
Nhất thời, đám người không biết nên tiến lên an ủi hay cứ đứng yên.
Đường Dư ngẩng đầu, lại nhìn quanh khu rừng một lần nữa, bụi cỏ cao đến nửa người, cành lá rậm rạp, biết tìm một cô gái mất tích ở đâu bây giờ.
Lúc này sắc trời lại dần tối sầm lại, không biết là sắp mưa hay sao, trong rừng nổi lên một trận âm phong.
Tiểu Ly đưa tay đỡ Phó Mộng Thanh, “Trời sắp mưa rồi, hay là, cô về thôn cùng chúng tôi trước đã, ngày mai chúng ta lại đến tìm tiếp.” Phó Mộng Thanh lắc đầu, nức nở khiến nàng nói không thành lời, chỉ đứt quãng nói: “Cảm ơn các ngươi...... Các ngươi về đi, ta tìm tiếp.” Bàn tay đang đưa ra đỡ người của Tiểu Ly chững lại giữa không trung.
Cũng phải, làm sao có ai nỡ lòng quay về lúc này chứ.
“Dây leo ở cửa hang không có dấu vết bị phá hoại, chắc không phải là động vật xâm nhập bắt em gái nàng đi, rất có thể là tự nàng đi ra ngoài.” Kim Diệp phân tích một câu, rồi nói thêm: “Nhìn xem xung quanh, có dấu vết cỏ cây bị giẫm đạp không.” Nàng nói như vậy lại nhắc nhở mọi người, thế là mọi người lại quay về cửa hang, cúi thấp người xem xét gốc cỏ.
Lá khô trên mặt đất rất dày, mấy ngày trước cũng không có mưa, nên không thể tìm thấy dấu chân, nhưng dấu vết rễ cỏ bị giẫm gãy thì vẫn có thể nhận ra. Rất nhanh Đường Dư liền phát hiện một vài cây dương xỉ có dấu vết bị giẫm qua.
Cỏ cây rậm rạp, dấu vết không quá rõ ràng, cần quan sát cẩn thận mới thấy được. Nhìn phạm vi rễ cỏ bị bẻ gãy rất hẹp, không giống như có người khác đi cùng. Em gái của Phó Mộng Thanh, rất có khả năng là tự mình rời đi.
Phó Mộng Thanh lại dấy lên hy vọng, mấy người khom lưng, men theo dấu vết rễ cỏ, lần tìm trên đường đi.
Không biết qua bao lâu, dấu vết dừng lại đột ngột bên một sườn đồi, đám người đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vách núi, im lặng không nói.
Đây là một hẻm núi, như thể một nhát chém quyết đoán bổ đôi ngọn núi, nhìn sang hai bên đều không thấy điểm cuối. Có lẽ do độ cao quá lớn, trong hẻm núi vậy mà có chút sương mù, chỉ mơ hồ thấy được tán cây dưới đáy vực.
Nơi dấu vết biến mất có một mảng cỏ bị lật lên. Dấu vết này giống như do người bị trượt chân rơi xuống, theo bản năng níu lấy cỏ cây mà tạo thành.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người em gái mất đi thị lực này đã từng đến đây, và đã rơi xuống vực.
Hy vọng vừa nhen nhóm lại tan vỡ như vậy, Phó Mộng Thanh có chút sững sờ, nàng vô thức bước về phía trước nửa bước, chân đạp lên mép vực.
Lúc này, bầu trời vang lên tiếng sấm ầm ầm, cơn mưa đã kéo mây gần nửa ngày cuối cùng cũng trút xuống, đập vào lá cây, phát ra tiếng lộp độp trầm đục.
Đường Dư ôm đầu nhìn quanh bốn phía, nơi này không có hang động cũng chẳng có vách đá nào che chắn, các nàng đang đứng dưới tán rừng rậm, không có chỗ nào để trú.
“Mau về thôn.” Đường Dư ra hiệu, Kim Diệp và Chu Chu giữ lấy cánh tay Phó Mộng Thanh, kéo người đang hồn bay phách lạc, không biết đang nghĩ gì này đi.
Lần này các nàng đi ra, chỉ nghĩ là tìm ở khu vực trước núi mà thôi, cũng không mang theo vật tư gì nhiều, ngoài đèn pin và vũ khí, ngay cả đồ ăn cũng không mang theo.
Huống chi là đồ che mưa.
Đây là ngày mưa đầu tiên Đường Dư gặp phải kể từ khi vào trò chơi đến nay, cơn mưa dồn nén gần hai tháng trút xuống xối xả, mấy người giẫm lên lớp lá khô nhanh chóng biến thành bùn nhão, chậm rãi từng bước đi xuống núi. Đi nhanh khoảng 20 phút, mưa vẫn không có dấu hiệu muốn ngớt.
Trời mưa thì còn đỡ, đáng sợ nhất là tiếng sấm này.
Tia chớp thỉnh thoảng rạch ngang bầu trời u ám, tiếng nổ vang theo sau như muốn xé rách màng nhĩ, mấy người chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, lại không khỏi lo lắng những tia sét này sẽ đánh trúng đầu mình.
Các nàng đang ở dưới tán cây mà.
Ghét của nào trời trao của ấy, một đạo Kinh Lôi lóe lên, khu rừng phía xa xa trong nháy mắt bốc lên một cột khói đặc.
Mấy người dừng bước, Ngọa Tào, có cây bị sét đánh trúng.
Ngọn lửa do tia sét gây ra lập tức bị màn mưa dập tắt, mấy người thở phào nhẹ nhõm, may mà mưa đủ lớn, nếu Kinh Lôi gây ra cháy rừng, các nàng sẽ trực tiếp bị thiêu cháy.
Nhưng mới đi được hai bước, ngọn lửa vừa bị dập tắt kia lại bùng lên, có lẽ là tàn lửa đã bén vào lớp lá khô ẩm bên dưới, bốc lên một cột khói đặc, cỏ cây xung quanh bị nhiệt độ cao hong khô nhanh chóng bắt lửa, dần dần bùng cháy dữ dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận