Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 492

Chương 211: Chủ tinh không rơi 2
“Tề Tổng.” Triệu Huỳnh Khê cẩn thận từng li từng tí gửi tin tức cho Tề Diên, “Sự tình dường như đang phát triển theo hướng không thể kiểm soát, vừa rồi Tiểu Giản nói muốn thôn phệ hết số liệu của Tạp Nga Tư, ngươi thấy chưa? Thật sự không có chuyện gì sao?”
Từ sau khi “tham quan” xong Khoa Kỹ Bộ tối hôm qua, Triệu Huỳnh Khê rốt cuộc không thể nào giữ tâm trạng đơn thuần để đối đãi với buổi phát sóng trực tiếp nữa. Tin tức Đường Như Uyên nói cho nàng biết đã vượt quá giới hạn xử lý của đại não nàng, đến mức tối qua nàng mất ngủ cả đêm, bây giờ làm việc nửa ngày này cũng có chút hoảng hốt.
Mưa đạn trên buổi phát sóng trực tiếp cũng hỗn loạn và hoảng hốt tương tự, chỉ là người xem lo lắng không cùng một sự việc với nàng, nhưng lại cùng một nhịp thở.
Chỉ trong một buổi sáng, thế cục đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Không ai biết rõ đầu đuôi việc Đường Dư bị rút ra, người xem không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong điểm neo, chỉ biết là ba người nhảy vào mộ, sau màn hình đen, lúc xuất hiện lại thì Đường Dư đã bị tước đoạt tất cả. Thao tác vô lại như vậy bị khán giả quy kết lên người Tạp Nga Tư.
Có người đang xem trò vui, có người căm giận bất bình, có người đang phân tích mối quan hệ lợi hại trong đó. Thao tác thoát ly quy tắc của Tạp Nga Tư gây ra khủng hoảng cực lớn cho mọi người, nhất thời bàn tán nổi lên bốn phía, đủ loại suy đoán xuất hiện.
Thấy dư luận lên men đến mức không thể khống chế, phía quan phương vốn luôn ẩn mình thế mà lại lên tiếng —— cùng lúc Đường Dư lại một lần nữa bị đưa vào trò chơi, tờ “Tinh Tế Nhật Báo” vốn trước nay chỉ đăng tin tức nghiêm túc, đã liên tiếp công bố mấy tin nhắn.
Người tinh ý chú ý tới, trong tin tức của phía quan phương đã úp mở tiết lộ rất nhiều chuyện riêng, tin đồn về việc người chế tạo Tạp Nga Tư có liên quan đến tổng phủ mà mọi người suy đoán, đã bị Tinh Tế Nhật Báo ám chỉ là thật.
Mọi người còn chưa kịp lên án tổng phủ thì đã phát hiện, báo cáo của phía quan phương chĩa mũi dùi thẳng vào một đoàn đội nào đó trong Khoa Kỹ Bộ. Tinh Tế Nhật Báo tuyên bố, chính đoàn đội đó đã tự ý giao dịch với công ty game, đồng thời sửa đổi chương trình trò chơi mới dẫn đến việc Tạp Nga Tư thức tỉnh trong game, cuối cùng gây ra chuỗi phản ứng liên hoàn này. Người có liên quan cho biết, sự việc đang được điều tra và giải quyết.
Tóm lại, sự kiện bị quy kết là hành vi cá nhân, mà đoàn đội đầu sỏ gây chuyện lại có tên là “Phù Quang”.
Ngay sau đó, một BUG cường đại khác xuất hiện trong game —— Giản Triệt, cũng bị phía quan phương đưa tin điểm danh trọng điểm, nâng lên vị trí ngang hàng với Tạp Nga Tư, trở thành đối tượng khiến đại chúng sợ hãi. Thời điểm tin tức được phát ra, là ngay sau khi Giản Triệt quyết định thôn phệ số liệu của Tạp Nga Tư.
Một hòn đá làm dấy lên ngàn cơn sóng.
Mọi người phát hiện, trong trò chơi, tình cảnh của Đường Dư đã trở về trạng thái ban đầu, nhưng tình hình thực tế lại không lùi bước, ngược lại biến đổi cực nhanh, giống như một quả khí cầu đang cấp tốc phình to, sắp va phải vật nhọn.
Quần chúng chú ý việc này, bị tin tức dồn dập làm choáng váng, giống như Triệu Huỳnh Khê, hoảng hốt không hiểu nguyên do.
Sau khi mọi người kịp phản ứng, lập tức bắt đầu xâu chuỗi và tìm hiểu toàn bộ sự kiện. Trong đó chủ yếu là những khán giả lâu năm vẫn luôn chú ý buổi phát sóng trực tiếp của Đường Dư, những người này luôn đi đầu trong việc hóng chuyện, hiểu rõ nhất đầu đuôi sự việc.
Điều Triệu Huỳnh Khê vui mừng là, những người này đã chứng kiến Đường Dư trưởng thành suốt chặng đường, cho nên không thể tránh khỏi có sự thiên vị về mặt tình cảm.
Nàng đợi một lát, không thấy Tề Diên hồi âm, thế là quyết định tạm gác việc này, lao vào cuộc chiến dẫn dắt dư luận bằng cách tung tin bát quái.
Nàng nghĩ, quả nhiên giống như Đường Như Uyên đã đoán, thế lực kia vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối không lên tiếng, thật sự đã bắt đầu giở trò họa thủy đông dẫn.......
“Phù Quang”, là tên ban đầu của tầng màn trời bên ngoài chủ tinh.
Khi kiến tạo màn trời lúc trước, vô số quả cầu máy móc mang theo hệ thống tinh lọc và màn hình cảm quang đã bay lên không trung, nhìn từ mặt đất, giống như những điểm sáng trôi nổi lít nha lít nhít. Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, kim loại lỏng phun ra giữa các quả cầu máy móc đã liên kết lại như lưới đánh cá, ngưng kết, cuối cùng giống như một tầng màng nước trong suốt, bao bọc toàn bộ chủ tinh bên trong.
Đây là một công trình vĩ đại, nó bảo vệ tinh cầu này, chống lại ngoại địch, tinh lọc không khí, lại kiêm cả chức năng giải trí. Mấy trăm năm qua, mọi người đã quen với sự tồn tại của nó, quen đến mức có thể xem nhẹ.
Viện nghiên cứu ban đầu nghiên cứu kỹ thuật này, về sau được đổi tên là Phù Quang, nó là đơn vị cấp dưới thuộc Khoa Kỹ Bộ, cũng là một trong những viện nghiên cứu quan trọng nhất của tổng phủ, mỗi một thành quả nghiên cứu ở đây đều đủ để gây nên chấn động trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật.
Những chuyện này, tối hôm qua Triệu Huỳnh Khê mới biết.
Đường Như Uyên nói, Khoa Kỹ Bộ rất ít xuất hiện trước tầm mắt đại chúng, sự thay đổi của kẻ thống trị khiến tên gọi màn trời cũng thay đổi liên tục, hiện tại dân chúng quen gọi trực tiếp là màn trời, đã không còn bao nhiêu người biết cái tên Phù Quang.
“Phù Quang, chính là nơi ta làm việc.” Đường Như Uyên nói.
Triệu Huỳnh Khê lại nhớ đến trải nghiệm tối hôm qua, từ khi Tề Diên mời nàng lên khoang thuyền lơ lửng, cuộc đời nàng vẫn luôn phải tiếp nhận những cú sốc.
Tối hôm qua, khoang thuyền lơ lửng không tiến về khu một, khu hai nơi có tổng phủ như nàng tưởng tượng, mà dừng lại trên một hồ nước nhân tạo khổng lồ trên không ở khu năm. Khu vực này rất ít người đến, xung quanh là các nhà máy của Cao Tinh Cơ Giới, người ngoài vẫn cho rằng đó là những xí nghiệp phổ thông, nhưng Triệu Huỳnh Khê bây giờ biết, những nhà máy này thuộc về Viện Nghiên Cứu Phù Quang.
Mà trụ sở chính của Phù Quang lại nằm ngay dưới hồ nước.
Khoang thuyền lơ lửng mang theo ba người chui vào đáy nước, dưới làn nước đen kịt không có gì cả. Vào lúc Triệu Huỳnh Khê đang không biết làm sao, cửa sổ mái phía trên khoang thuyền lơ lửng đột nhiên trở nên trong suốt, huy chương ngân thụ trên ngực Đường Như Uyên phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mặt nước đen kịt phía trên dường như nhận được hiệu lệnh, bỗng nhiên xuất hiện một luồng sáng màu lam nhạt, giống như máy quét lướt qua huy chương và khuôn mặt ngẩng lên của Đường Như Uyên, ngay sau đó, công trình kiến trúc cỡ lớn ẩn giấu dưới nước liền lộ ra hình dáng.
Triệu Huỳnh Khê lúc này mới biết, tác dụng của huy chương ngân thụ kia là để nhận dạng thân phận.
Khoang thuyền lơ lửng từ dưới đáy tiến vào bên trong Phù Quang khô ráo, nơi này đèn đuốc sáng trưng. Triệu Huỳnh Khê có chút giật mình, nàng vốn tưởng rằng Khoa Kỹ Bộ là một nơi băng giá, chắc chắn khắp nơi đều là các nhà nghiên cứu khoa học bận rộn và máy móc, nhưng không phải vậy.
Tường không phải màu trắng lạnh thường dùng giữa các hành tinh, dưới chân nàng là đá xanh, trên tường hai bên chiếu hình ảnh rừng rậm, chim hót hoa nở, gần như giống hệt như thật.
Xem ra không khí nơi này cũng không nghiêm túc như vậy.
Gần đến đêm khuya, trong viện Phù Quang người không nhiều, Đường Như Uyên cố ý tránh né người phòng thủ, không đưa Triệu Huỳnh Khê vào khu vực nghiên cứu khoa học, mà là rẽ mấy khúc quanh, đi qua mấy cửa kiểm tra thân phận để tới một không gian ẩn nấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận