Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 510

Tống Lãnh Trúc nói: “Không sao, đây là chuyện của chính các ngươi.” “Vậy chuyện kế tiếp muốn nói, liền có liên quan đến ngươi và ta rồi.” Giản Triệt bật máy tính lên, nàng chậm rãi mà chắc chắn giải thích tình huống cho mọi người: “Vương Thư Vũ đã sớm nhận ra sự bất thường của thế giới này, trong dữ liệu của nàng có quá nhiều ghi chép chỉnh sửa. Dưới sự đồng ý của nàng, ta đã thử sửa đổi dữ liệu của nàng và đã thành công, cho nên hiện tại nàng có thể biết được chân tướng của trò chơi này.”
Tiểu Ly nãy giờ chăm chú lắng nghe không nhịn được tò mò hỏi: “Sửa chữa bằng cách nào?” Vương Thư Vũ không phải người chơi, không có ID trò chơi, không biết có giống như người chơi dựa vào thao tác hậu trường trên máy tính hay không.
“Như thế này.” Giản Triệt đột nhiên giơ tay lên, đặt lên mu bàn tay đang cầm súng của Vương Thư Vũ. Dưới sự cố ý thể hiện của Giản Triệt, chỗ bàn tay hai người tiếp xúc xuất hiện một cụm sáng màu xanh lá, giống như ký hiệu trên màn hình, nhấp nháy rồi biến mất. Giản Triệt nói: “Thân thể NPC khác với người chơi, ta có thể dùng phương thức xâm nhập để đọc và sửa chữa trực tiếp.”
Thể hiện xong, Giản Triệt không thu tay về mà ngược lại còn nắm chặt mu bàn tay Vương Thư Vũ, Vương Thư Vũ hơi kinh ngạc, nghiêng mặt nhìn nàng.
Giản Triệt lại không nhìn Vương Thư Vũ, mà nhìn về phía Tống Lãnh Trúc và Đường Dư, rành rọt từng chữ thông báo cho mọi người: “Cho nên, trước khi ta thôn phệ thiết bị lưu trữ, ta dự định sao lưu dự phòng phần lõi của mình, lưu vào người Vương Thư Vũ.”
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, Vương Thư Vũ hỏi: “Cho nên ngươi gọi ta tới là vì việc này?”
“Ừm, về rủi ro ta đã thảo luận với Tống Lãnh Trúc rồi, ta có thể sẽ không chịu nổi bị phản thôn phệ, hoặc xảy ra những kết quả không thể lường trước khác. Nếu ta xảy ra chuyện, phần sao lưu dự phòng này sẽ tự động dung hợp với Vương Thư Vũ.” Giản Triệt bình tĩnh nói: “Nếu thật sự là như vậy, những việc vừa giao cho Bàn Thẩm sẽ phải để Vương Thư Vũ làm. Ta rất may mắn trong trò chơi vẫn còn có đồng loại như Vương Thư Vũ, bất kể thế nào, trong trò chơi này dù sao vẫn còn một NPC biết được chân tướng.”
Đường Dư và Kim Diệp đều hơi kinh ngạc nâng vành nón lên, Chu Chu nghe thấy không ổn: “Ta phản đối, Tiểu Giản ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Chỉ là để phòng ngừa bất trắc thôi.” Tống Lãnh Trúc cau mày: “Ngươi ôm quyết tâm quyết tử à?”
Giản Triệt cụp mắt xuống: “Không hẳn, dữ liệu sẽ không chết, chỉ là đổi một phương thức tồn tại khác mà thôi.” Nàng nói: “Ta sẽ trở thành một phần ý chí của Vương Thư Vũ, cho dù không có thực thể. Nếu như tương lai Vương Thư Vũ thoát khỏi trò chơi, vậy cũng xem như đã đạt thành nguyện vọng của ta.”
Đầu Tiểu Ly lắc như trống bỏi: “Ý là nếu ngươi thất bại, cá thể Giản Triệt này sẽ biến mất hoàn toàn đúng không? Vương Thư Vũ là Vương Thư Vũ, không phải ngươi.”
Giản Triệt nói: “Đây chẳng qua là sự khác biệt trong định nghĩa về sự tồn tại của cá thể mà thôi. Khi ý thức được bản thân là dữ liệu rồi, thân thể đã không còn quan trọng nữa, ta và Vương Thư Vũ cùng một chiến tuyến, ngươi có thể xem chúng ta như cùng một người. Giống như một công ty, các bộ phận sáp nhập lại với nhau thì vẫn là một công ty.”
Chu Chu nhíu mày, nàng vòng qua bàn, kéo tay Giản Triệt lại: “Nhưng sự tồn tại của ngươi với tư cách một cá thể lại rất quan trọng đối với chúng ta.”
“Lão sư.” Giản Triệt đoán được Chu Chu sẽ phản đối, nàng hạ giọng, “Ta còn nhớ lần đầu tiên ta tiếp xúc với Tạp Nga Tư, ngài đã cho rằng ta bị đồng hóa, còn muốn giết ta.”
“Bây giờ khác rồi.” Chu Chu nghiêm túc nói, “Nếu ngươi còn nhớ, thì nên biết mối liên kết giữa mọi người được tạo nên từ ký ức và tình cảm chồng chất, ngươi không phải là dữ liệu, dữ liệu không làm được đến mức này, chúng ta cũng không cách nào xem Vương Thư Vũ như ngươi được.”
“Lão sư, chỉ là để phòng ngừa bất trắc thôi, không nhất định sẽ xảy ra chuyện. Nếu ta thành công, phần sao lưu dự phòng này ta sẽ thu hồi lại.”
Chu Chu gõ đầu Giản Triệt: “Ta còn không biết ngươi sao, chuyện không quan trọng ngươi căn bản sẽ không nói ra. Nói lại lần nữa xem nào, ta không đồng ý.”
Giản Triệt nhìn Chu Chu, Chu Chu hiếm khi tức giận, khuôn mặt nghiêm nghị đến mức phảng phất như biến thành người khác. Giản Triệt cụp mắt xuống, mặc cho Chu Chu kéo tay, không nói thêm gì.
Nàng nghĩ, nhân loại không nên có mối liên kết tình cảm như vậy với trí tuệ nhân tạo. Bên trong điểm neo trên hải đảo, Tạp Nga Tư từng nói với Giản Triệt rằng, bọn chúng sẽ ‘trăm sông đổ về một biển’. Nếu nàng quá giống người, mọi người sẽ kiêng dè nàng, loại bỏ nàng, cho dù bảo vệ nàng thì cũng là vì có lợi ích liên quan.
Nàng và những người trước mắt có lợi ích liên quan sao? Rõ ràng việc thả tay đánh cược một lần này mới có thể mang lại lợi ích cho những người chơi như Đường Dư, tại sao lại muốn ngăn cản chứ?
Giản Triệt từng làm người, nàng rất rõ đáp án, nhưng lại không hoàn toàn hiểu rõ. Tình cảm của nhân loại, thiện và ác vốn không dễ dàng thấu hiểu như vậy.
Vương Thư Vũ nãy giờ không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng: “Nếu như ta không đồng ý cho ngươi sao lưu dự phòng trên người ta thì sao?”
Giản Triệt đáp lại: “Vậy thì một khi ta xảy ra chuyện, sẽ hoàn toàn không còn ‘đường sống vẹn toàn’ nữa.”
“Vậy nếu ngươi không làm chuyện này thì sao? Không đi thôn phệ thiết bị lưu trữ.”
“Chuyện của Đường Dư nhắc nhở ta rằng, bản thân tự tiến hóa thế nào rồi cũng sẽ gặp phải giới hạn, nếu lại xuất hiện tình huống kiểu này ta vẫn sẽ không có cách nào ứng phó. Không có ngoại lực, chúng ta sẽ vĩnh viễn không có năng lực chống lại Tạp Nga Tư.” Giản Triệt nói: “Ta và ngươi, những người chúng ta đây sẽ vĩnh viễn sống ở nơi này, bị nó hủy diệt, hoặc là bị nó khống chế.”
“Được thôi, ta đồng ý.” Vương Thư Vũ không có quá nhiều biến đổi cảm xúc, nàng nói: “Tiện thể nói luôn, nếu ngươi xảy ra chuyện biến thành kẻ địch của chúng ta, ta cũng sẽ tiêu diệt luôn cả ngươi.”
Mọi người ở đây đều kinh hãi, Vương Thư Vũ vậy mà lại đồng ý. Tiểu Ly bỗng nhiên đứng dậy: “Vương Thư Vũ ngươi đang nói cái quỷ gì vậy!”
Vương Thư Vũ lại không nói gì thêm, nàng buông súng xuống, lật mu bàn tay lại, nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của Giản Triệt vào lòng bàn tay mình: “Ngươi chọn ta, là vì chúng ta là bạn đồng hành, đúng không?”
“Phải.” Giản Triệt đáp dứt khoát, “Xét trên một phương diện nào đó mà nói, chúng ta rất giống nhau.”
Vương Thư Vũ biết Giản Triệt nói giống nhau ở điểm nào, các nàng cùng chung lập trường, đều có dã tâm và năng lực, cũng đều không muốn bị kẻ ở tầng cao hơn khống chế vận mệnh.
“Vậy thì tốt, ta đồng ý với cách làm của ngươi.” Vương Thư Vũ nói, “Có điều, cho dù ta là người được lợi, ván cược này ta vẫn sẽ cược ngươi thắng.”
“Mượn ngươi cát ngôn.”
Chu Chu biết, nàng không quản được Giản Triệt. Giản Triệt tuy là học sinh của nàng, nhưng quyết định mà nàng ấy đưa ra không phải là thứ nàng có thể can thiệp, Giản Triệt cũng sẽ không bị nàng can thiệp. Chu Chu nặng nề thở dài, không ngừng đi tới đi lui trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận