Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 559

Nàng vừa nhìn khuôn mặt nghiêng của Đường Dư, trong lòng chợt ấm áp: “Rõ ràng chính mình cũng đang ở trong khốn cảnh, còn muốn đi giải quyết chuyện của người khác nữa.” “Giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.” Đường Dư cười rạng rỡ: “Chị em tốt không phải chính là như vậy sao, có khó khăn chúng ta cùng nhau giải quyết.” “Cũng đúng.” Tống Lãnh Trúc có chút rung động, nỗi tích tụ trong lòng cũng bị quét sạch sành sanh: “Chờ thân phận của ngươi không còn nhạy cảm, có thể lộ diện ở nơi công cộng, mọi người chúng ta có thể tụ tập một chút, đi thăm Tiểu Ly.” “Được, thuận tiện hỏi các nàng có muốn cùng đi biên giới tinh không!” “Đề nghị không tồi.” Tống Lãnh Trúc nở nụ cười: “Nhất định sẽ rất náo nhiệt.” Hồ nhân tạo không lớn rất nhanh đã đi đến cuối đường, hai người dừng bước, đứng nhìn nhau.
“Đến lúc phải đi rồi.” Tống Lãnh Trúc nói, “Đường Dư, chờ ta làm xong việc, ngày mai sẽ đến tìm ngươi. Không cần lộ diện ở nơi công cộng, có bất kỳ biến cố gì thì dùng vòng tay báo cho ta biết.” Nàng căn dặn rất kỹ lưỡng, thần sắc khẩn trương. Di chứng từ sự kiện bị cưỡng chế rút khỏi trò chơi khiến nàng sợ hãi, nàng sợ các nàng tách ra rồi sẽ khó gặp lại.
Nhưng mà, đây là hiện thực, Đường Dư với thân hình thẳng tắp, thần thái rạng rỡ đang đứng trước mặt nàng, phảng phất như không có bất cứ chuyện gì có thể làm tổn thương nàng.
Ngày đông trên chủ tinh đã đến, mặc dù có ánh sáng, trong không khí cũng có chút hơi lạnh. Đường Dư hít một hơi thật sâu, rồi lại rất chậm rãi thở ra.
“Được, ngươi cũng vậy nhé.” Nàng cẩn thận từng li từng tí, trước khi chia tay đưa ra yêu cầu: “Tống Lãnh Trúc, ta có thể ôm ngươi một cái không?” Không cần trả lời, mặt hồ xanh lam phản chiếu thân ảnh hai người đang ôm nhau.
Hương dầu gội đầu mát lạnh tràn ngập khoang mũi, Tống Lãnh Trúc hơi khép mi mắt, đáy lòng có chút xao xuyến, nàng thầm nghĩ, cái ôm này thật tốt. Cái ôm có thể biểu đạt tình cảm một cách tốt nhất, dịu dàng hơn nụ hôn, nồng đậm hơn cái nắm tay. Hơi thở của các nàng dần đồng bộ, đưa trái tim vào trạng thái khoan khoái dễ chịu nhất.
Trên thế gian này, không còn chuyện gì khiến người ta thỏa mãn hơn thế.
***
Ba giờ chiều, phòng thí nghiệm Phù Quang.
Phòng thí nghiệm bí mật trước đây dùng để quan sát trạng thái của Đường Dư, đại đa số thiết bị đã được dỡ bỏ, chỉ để lại một không gian kín được ngăn cách bằng hợp kim màu bạc ở trong góc.
Đường Dư chấp nhận quét võng mạc, bước vào trong phòng.
Đây là phòng làm việc nhỏ Vưu Quang giữ lại cho nàng, diện tích không lớn, khoảng sáu mét vuông, bên trong đặt một bàn một ghế, không gian còn lại phần lớn là tủ chứa đồ, đặt các ổ cứng chứa dữ liệu và vũ khí Tinh Vũ cao nửa bức tường.
Căn phòng này, nàng đã hơn một năm không đặt chân đến, Vưu lão sư vẫn giữ lại cho nàng.
Đường Dư lấy xuống một chiếc hộp hình vuông trong đó, trông rất cũ kỹ. Sau khi mở ra, nàng lựa tới lựa lui, từ bên trong một đống chế phẩm bằng pha lê có tạo hình kỳ lạ, lấy ra một cái trông rất bình thường.
Đó là đồ chơi trẻ em của 10 năm trước, lúc đó rất thịnh hành, có thể xem như một con thú cưng điện tử mini để nuôi. Thứ Đường Dư lấy ra có hình dáng một chú chó con cầu vồng, đặt trong lòng bàn tay cũng chỉ là một khối rất nhỏ. Nhìn bằng con mắt bây giờ, nó được làm hơi loè loẹt.
Đường Dư đưa nó cho Vưu Quang, người đã đến theo hẹn.
“Lão sư, đây là thiết bị lưu trữ mẹ ta để lại.” Chú chó con nằm gọn trong lòng bàn tay Vưu Quang, “Bà ấy tặng nó cho ta làm quà một tuần trước khi qua đời, mãi đến trước khi tới chủ tinh ta mới biết đây là thứ gì. Đặt trong tay ta cũng không phát huy được tác dụng, nó phải thuộc về Phù Quang.” Xem như di vật, Đường Dư luôn mang chiếc hộp này theo người, cho đến khi nàng phát hiện ra bí mật bên trong và mang nó về chủ tinh. Bên trong ghi lại phần việc Đường Như Uyên tham gia trong hạng mục Tạp Nga Tư, tất cả đều là thuật ngữ chuyên ngành và công thức xem không hiểu.
Vưu Quang xem xét trái phải, dùng thông tin võng mạc của Đường Dư để mở nó ra, lật xem vài trang, nàng nói nhỏ: “Lúc trước tổng phủ phái người điều tra nhà của các nhân viên bị hại, dây dưa mấy tháng trời, ta còn tưởng là do bọn họ 'vẽ vời thêm chuyện', sau này sợ ngươi bị quấy rầy mới đưa ngươi rời khỏi chủ tinh. Không ngờ mẹ ngươi thật sự đã 'lưu lại một tay'.” Nàng lướt mắt qua, đọc hai hàng: “Không phải văn kiện cơ mật gì, chỉ là bản phác thảo ý tưởng ban đầu đã được duyệt của hạng mục Tạp Nga Tư, cùng với ghi chép công việc cá nhân, tương tự như nhật ký.” Khác với khung phát triển trí năng thể trước đây, lúc đó Yến Chi dẫn dắt đội ngũ đã 'kiếm tẩu thiên phong', độc lập tạo ra một bộ logic vận hành AI, mục đích là để trí năng thể dân dụng mạnh mẽ có thể kết nối và điều phối tốt hơn các máy móc, hệ thống quản lý hiện có của chủ tinh, nhưng không phải là điều khiển hoàn toàn máy móc. Đồng thời, quyền khống chế trí năng thể mạnh mẽ này được phân tán cho nhiều người, rất an toàn và ổn thỏa. Những ý tưởng này, có thể thấy được phần nào từ trong nhật ký của Đường Như Uyên.
“Vâng, ta đã cho Yến Chi xem qua.” Đường Dư nói: “Nàng nói Già Mã từng tìm kiếm tư liệu lịch sử của bộ phận Tạp Nga Tư, nhưng không có kết quả. Sở Cô Nghĩa bất đắc dĩ, chỉ có thể thay đổi quy mô lớn khung Tạp Nga Tư, dùng phương pháp của bọn hắn để xây dựng lại. Tạp Nga Tư hiện tại đã hoàn toàn khác xa so với ý tưởng ban đầu, nó có quyền khống chế tuyệt đối đối với máy móc trên chủ tinh, mà quyền khống chế đó chỉ nằm trong tay một người.” Đường Dư chợt nhớ tới chuyện của Tùng Minh Thành, Lâm Trọng Kỳ gọi cơ cấu quyền lực của Tùng Minh Thành là tổng phủ. Từ một góc độ nào đó mà nói, cách làm của Lâm Trọng Kỳ và tổng thống chủ tinh quả thực tương tự, bọn họ đều nắm giữ toàn bộ quyền khống chế của một loại vũ khí cường đại.
Quyền lực đều sẽ khiến lòng người nảy sinh tham niệm.
“Những tài liệu này dù sao cũng đã được lưu giữ lại.” Vưu Quang tắt tài liệu đi: “Có điều chuyện đến nước này, ngoài ý nghĩa nghiên cứu ra, nó cũng không còn tác dụng nào khác.” “Cũng không hẳn.” Đường Dư cười lên, vẻ mặt thần bí: “Lão sư, nếu Nghiêu trưởng quan tìm ngươi, phần tài liệu này hẳn là có thể phát huy tác dụng.” “Tìm ta?” “Tống Lãnh Trúc đã đề xuất với bà ấy một đề nghị, chủ tinh cần chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận trí năng thể mới.” Đường Dư nói: “Nếu không có gì bất ngờ, hạng mục hẳn sẽ được giao vào tay lão sư, xem như phần kéo dài của hạng mục Phù Quang chưa hoàn thành lúc trước. Các pháp luật tương ứng cũng sẽ được thúc đẩy hoàn thiện.” Nàng nhìn về phía Vưu Quang: “Ý tưởng lúc trước của các ngươi, có khả năng sẽ được thực hiện trong tương lai không xa. Nếu như Nghiêu trưởng quan thắng.” Ánh mắt Vưu Quang lóe lên, nắm chặt chú chó pha lê trong lòng bàn tay.
Đường Dư dùng trí não dự phòng trên bàn đọc các dữ liệu khác, nàng hỏi Vưu Quang: “Đúng rồi lão sư, chuyện của Sở Cô Nghĩa vẫn chưa có kết quả sao?” “Ba ngày vẫn chưa đủ, chứng cứ cũng thiếu thốn. Nhưng mà chức quyền của Sở Cô Nghĩa đã bị đóng băng, mọi hành tung đều có người đi theo.” Vưu Quang có chút bất đắc dĩ: “Vào thời điểm mấu chốt này, quốc hội dù thế nào cũng phải làm theo quy trình, nếu không một khi bị bắt được điểm yếu thì quốc hội cũng không thoát thân được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận