Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 76

Với quy định này, các di di bọn họ đều gật đầu đồng ý, Đường Dư lại tiếp theo nói đến quy định thứ ba: “Hi vọng tất cả mọi người có thể học được một kỹ năng sinh tồn, làm ruộng, xây nhà, nấu cơm, cái gì cũng được, chúng ta phải bỏ công sức ra, tránh việc chỉ biết hết ăn lại nằm. Mặt khác, mỗi tuần chúng ta sẽ dành ra nửa ngày dạy mọi người một chút phương pháp phòng thân, vào thời khắc quan trọng sau cùng, cần mọi người cầm lấy súng ống bảo vệ doanh địa.” Các nàng sẽ không gửi gắm hi vọng vào việc núi lớn có thể ngăn cách được Zombie cùng người chơi tiến công, rất có thể trong tương lai một ngày nào đó, vị trí doanh địa sẽ bị bại lộ, đối mặt với kẻ xông vào, những NPC không có chút võ lực nào như bọn họ, nhất định phải học được cách tự vệ. Coi như trong tương lai một ngày nào đó, doanh địa bị công phá, những NPC lưu lạc khắp nơi này như bọn họ, cũng còn có một kỹ năng để duy trì sinh tồn.
Những sách lược lâu dài này không phải một mình Đường Dư nghĩ ra được, Kim Diệp cùng Tiểu Ly đã đưa ra rất nhiều đề nghị, lúc ăn cơm tối hôm qua, chuyện trò phiếm của các di di bọn họ cũng cung cấp cho Đường Dư rất nhiều linh cảm.
Nói xong quy định, mọi người lại tụ lại cùng nhau thảo luận một chút chi tiết, Lục Lộ từ trong đống vật tư chất chồng lấy ra một cái laptop cùng bút bi, chủ động gánh vác trách nhiệm ghi chép.
Đặt xong thôn quy, mọi người liền bắt đầu tiến hành công việc thứ hai: kiểm kê vật tư.
Nệm, đệm, chăn từ đêm trước đã bị dọn đi sử dụng, còn lại chính là một chút đồ vật vụn vặt.
Đống vật tư như núi nhỏ thuộc loại bề bộn, mọi người đã bỏ ra trọn vẹn hai canh giờ, mới tính toán rõ ràng được những thứ này, sau đó do Lục Lộ ghi lại vào sổ.
Đầu tiên là đồ ăn.
Các nàng hiện tại tổng cộng có ba túi gạo chung 180 cân, 9 cân khoai tây, 100 cân bột mì, 20 cân khoai lang. Đồ ăn tươi mới thì một chút cũng không có, lúc các nàng tích trữ vật tư, chỉ chọn lựa những loại đồ ăn có thể bảo quản lâu.
Số lương thực này nhìn thì nhiều, nhưng để nuôi hai mươi người, cũng chỉ đủ chống đỡ được khoảng một tháng mà thôi.
Ngoài ra, còn có hai bao hạt giống ớt, một bao hạt giống củ cải, ba bao hạt giống ngô và năm bao giống lúa nước.
Thứ hai là vật dụng sinh hoạt.
Quần áo vụn vặt lẻ tẻ có hơn 40 chiếc, các di di bọn họ cũng tự mang theo một ít, hoàn toàn đủ dùng, mỗi người chọn lấy hai bộ rộng rãi để thay giặt, số còn lại không vừa vặn thì được cắt may thành khăn mặt hoặc khăn lau, không lãng phí chút nào.
Nến có khoảng mười cây, không tính là dư dả, mọi người quyết định chỉ dùng khi có việc gấp. Đèn pin có năm chiếc, pin thì có người thuận tay lấy được ba vỉ lớn, đủ các loại kiểu, toàn bộ đều được xếp vào vật tư công cộng.
Số lượng bàn chải đánh răng, băng vệ sinh, nồi niêu xoong chảo, đồ gia vị, bật lửa, thùng nước còn lại cũng không nhiều, không đủ để mỗi người một cái, trừ bàn chải đánh răng ra, những thứ khác cũng đều được sung làm vật tư công cộng.
Tiếp theo là công cụ và vũ khí.
Công cụ thì lại vô cùng phong phú, có lẽ là do các di di bọn họ biết rõ tầm quan trọng của chúng, mà những thứ này lại không có người chơi nào lấy, nên các nàng nhặt được nhiều hơn một chút.
Cuốc, búa sắt, kìm sắt, cưa tay quay, nói ít cũng có khoảng mười cái, đinh có một hộp lớn, ngoài ra có mười cái bay xây và thùng nhựa nhỏ dùng trong công trình, mười túi xi măng, năm cái lồng sắt, năm cuộn dây điện, còn lại là tấm sắt, hai cây cốt thép chuyển từ công trường về, cùng với kính, máy tính tiền và các loại đồ thượng vàng hạ cám khác, chủng loại rất phong phú. Lục Lộ ghi đầy cả một trang lớn.
Quan trọng nhất là có một bộ dao phay, lớn nhỏ không đều, tổng cộng năm cây, còn có một lưỡi búa và ba con loan đao nhỏ.
Đường Dư thở phào một hơi, về sau lúc nấu cơm, cuối cùng cũng không cần nàng phải vất vả chẻ củi nữa.
Súng ống tương đối khó tìm, chỉ trộm được mười lăm khẩu súng từ doanh trại phía bắc.
Cuối cùng là dược phẩm.
Dược phẩm đều giao hết cho Chu Chu, để chính nàng kiểm kê. Dù sao loại đồ này, đừng nói các di di bọn họ, ngay cả Đường Dư cùng Kim Diệp cũng không rành.
Chu Chu cuối cùng giao lên danh sách, mọi người nghển cổ nhìn thoáng qua, phía trên đều là những chữ như ‘Đối Ất tiên gốc a-min phân’, ‘axit clohydric nhỏ cây hoàng bá’, ‘tẩy rửa phiến’. Chữ thì nhận biết, nhưng ghép lại cùng nhau lại khiến người ta xem không hiểu, mọi người đành hậm hực rụt đầu về, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Chu Chu cười nói: “Cảm lạnh, cảm cúm, khó chịu dạ dày đều có thuốc trị, tài nguyên coi như sung túc, không cần lo lắng.” Câu này mọi người nghe hiểu, đều an tâm.
May mắn thế giới này có sẵn vật tư, điều này mang đến cho các nàng sự tiện lợi cực lớn, không cần phải bắt đầu từ việc đào quặng sắt để chế tạo công cụ.
Những vật tư này sau khi được phân loại dọn dẹp xong, liền đặt ở trong viện nơi Đường Dư ở, nhiệm vụ quản lý và thu gom thì giao cho Lục Lộ, nàng thu dọn đồ đạc từ trước đến nay luôn có trật tự, giao cho nàng là rất phù hợp.
Làm xong tất cả những việc này đã đến giữa trưa, mọi người vì tiết kiệm lương thực nên không ăn điểm tâm, lại thêm tối hôm qua mọi người chỉ dùng nước lã luộc một ít khoai lang, ăn uống chẳng ra làm sao, lúc này bụng đã đói đến kêu òng ọc.
Một di di có dáng vẻ rất tinh anh tự động đứng ra, nói muốn làm món đao tước diện cho mọi người ăn.
Đường Dư vui vẻ hoan hô một tiếng, tuyên bố hội nghị tạm dừng, mọi người chuẩn bị cơm nước.
Tiểu Ly còn vui vẻ hơn cả nàng, di di tinh anh này được người ta gọi là Chu Thẩm Nhi, tên thật là Chu Phượng Hương, xem xét chính là Lợi Tác Nhân, có người giúp làm cơm, Tiểu Ly, đầu bếp nữ này, về sau liền có bạn đồng hành.
Tối hôm qua mọi người đã xây xong bếp lò, nói là bếp lò, nhưng cũng chỉ là dời mấy cục đá vụn, xếp thành vòng tròn để chất củi lửa vào, rồi đặt nồi sắt lên trên đá.
Các nàng hiện tại không có phòng bếp ra dáng, chỉ có thể thổi lửa nấu cơm ở một góc sân nhỏ.
Bột mì đã có sẵn, Tiểu Ly cùng di di lấy ra tám cân, trộn với nước giếng nhào thành khối bột, để sang một bên cho lên men.
Nhân lúc rảnh rỗi này, mọi người rủ nhau đi ra ngoài thôn tìm rau dại, vật tư trên núi phong phú, chính là không bao giờ thiếu rau xanh.
Một số di di lớn lên ở nông thôn thì vô cùng thành thạo việc này, vừa nhổ rau vừa không ngừng hô lên: “Nha, đây là cây tề thái, nha đây là rau gai, nha, đây là tỏi dại, trời ạ, còn có hành dại nữa!”
Chu Chu cùng Tiểu Ly trợn mắt há mồm, trong mắt các nàng, đây đều là cỏ dại ven đường hết sức bình thường, làm sao trong mắt những NPC này, chúng lại đều là bảo bối cả vậy?
Mãi cho đến khi một di di lên tiếng: “Nha, đây là bồ công anh!”
Đường Dư cùng Kim Diệp đều ngây người: “Bồ công anh cũng có thể ăn sao?” Các nàng nhận biết các loại cây nông nghiệp thường gặp, nhưng đối với rau dại thì không quen thuộc lắm.
“Lá cây có thể làm rau trộn, đào một ít về.” Di di phối hợp giải thích, nàng nghe không hiểu Đường Dư nói gì, nhưng nhìn từ nét mặt của Đường Dư, những người chơi này rất kinh ngạc, nên nàng cũng vui vẻ giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận