Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 371

Đường Dư không phản bác: “Xem ra là vậy, vả lại điểm neo thư viện vẫn còn tốt, thảo nào lần trước chúng ta đến đó còn gặp phải huyễn tượng.” Đọc nhật ký, Đường Dư bừng tỉnh ngộ ra.
Nhật ký hậu trường bên trong còn ghi lại hành vi của Đường Dư sau khi tiến vào điểm neo, vô cùng đơn giản, tóm tắt lại chính là:
“Người chơi Đường Dư đứng trước bồn cầu, lấy ra từ không gian chứa đồ hai viên thiết bị lưu trữ, mở ra và nhấn nút, đặt thiết bị lưu trữ về chỗ cũ, rời đi.”
“Khoan đã,” Đường Dư chỉ vào đoạn ghi chép này: “Thiết bị lưu trữ này, lượng từ dùng là ‘viên’ (khỏa), chẳng lẽ là hai con mắt kia?” Trong nhà vệ sinh không còn vật phẩm nào khác có thể dùng ‘viên’ (khỏa) để hình dung.
Giản Triệt lấy ra hai con mắt: “Quả nhiên là thiết bị lưu trữ, rất có thể chứa dữ liệu cốt lõi của Tạp Nga Tư.” Nếu không thì còn có thể chứa cái gì nữa.
Ba người vây quanh hai con mắt nhìn hồi lâu, cũng không thấy cơ quan nào để mở hoặc cái nút nào như được miêu tả.
Người nghi ngờ nhất không ai khác chính là Đường Dư, nhìn từ ghi chép trên đó, nàng biết cách sử dụng thiết bị lưu trữ này, đồng thời không giống như bây giờ, trực tiếp phá hủy hai thứ này, cũng không mang đi, mà là trực tiếp đặt lại chỗ cũ.
Kỳ lạ hơn nữa là, nàng của trước kia, sau khi vào điểm neo cũng không bị huyễn tượng tấn công.
Gã đàn ông bồn cầu buồn nôn kia đâu? Sao chỉ tấn công Đường Dư sau này mà không tấn công Đường Dư trước kia? Sao lại còn đối xử phân biệt như vậy chứ?
Đường Dư lòng đầy nghi hoặc nhìn xuống dưới.
Nội dung phía sau rất ngắn gọn, nhưng càng vượt ngoài tầm hiểu biết của “tổ ba người dấu chấm hỏi”.
Ngày thứ hai sau khi phát hiện điểm neo, Đường Dư đang cầm bản ghi chép viết chữ trước bàn sách, bản đồ mới vạch được một nửa, nàng đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng nhét bản ghi chép vào trong giá đỡ sách báo, một giây sau, Đường Dư liền bị cưỡng chế đăng xuất trò chơi.
Xuất hiện lần nữa, đã là một tháng sau, lần này điểm đăng nhập của Đường Dư ở một nơi chưa từng nghe tên, Nhã Xuyên. Nàng tỉnh lại trong một khu nghĩa địa, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại, chính là tranh thủ từng giây đào ngôi mộ sát vách.
Đường Dư & Tống Lãnh Trúc: ? Có thù lớn gì sao?
Đào mộ còn chưa đủ, Đường Dư trực tiếp nhảy vào hố đất, miêu tả vẫn giống như lúc ở Tân Châu, lấy ra thiết bị lưu trữ, nhấn nút.
Lần này chưa được hai ngày, Đường Dư thậm chí còn chưa leo ra khỏi hố mộ, đã bị đăng xuất khỏi trò chơi ngay tại chỗ. Nếu không phải mấy chữ “Cưỡng chế đăng xuất”, Đường Dư đọc nhật ký suýt nữa đã cho rằng, mình chỉ vào trò chơi đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Lần thứ ba, là tại một hòn đảo tên Tế Đông Hải Đảo, Đường Dư vừa mở mắt, liền bò lên vách đá dựng đứng bị sóng biển xói mòn, leo được nửa đường, người còn treo trên vách đá, liền bị cưỡng chế đăng xuất.
Lần thứ tư đăng nhập, tại thảo nguyên Mạc Bắc. Chỉ có lần này khác biệt, trong ghi chép, Đường Dư gặp phải huyễn tượng dưới một gốc cây bạch dương, cành cây trong nháy mắt mọc dài ra vây lấy nàng, nàng không hề quan tâm, không có vũ khí liền chỉ dùng răng và tay, gắng sức bẻ gãy một đoạn cành cây đang quấn lấy nàng.
Cành cây vừa gãy, huyễn tượng tan đi, chỉ còn lại một gốc bạch dương đứng thẳng. Đường Dư không chút do dự đem đoạn cành cây vừa bẻ gãy chôn dưới gốc cây bạch dương, một nắm đất còn chưa phủ xong, Đường Dư lại biến mất.
Nhưng, không phải [ Cưỡng chế đăng xuất ], dòng chữ miêu tả trên nhật ký là [ Ý thức rút ra ].
Sau đó nữa, chính là lần này.
Lần này Đường Dư mất trí nhớ, ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba, lại không có hành vi thất thường nào. Nàng giống như một người chơi bình thường, bị truy sát, nhận nhiệm vụ, luồn lách giữa khe hẹp của Zombie và người chơi.
Nếu không phải trời xui đất khiến sống sót, gặp được cố nhân Tề Cẩm Nhân, lấy được manh mối để lại từ trước, Đường Dư hiện tại, có lẽ hoàn toàn không biết gì về những chuyện này, sẽ chỉ tiếp tục chạy trốn trong những nhiệm vụ có độ khó cực cao, có thể gặp phải bất trắc bị tước đoạt tính mạng, vĩnh viễn kẹt lại trong trò chơi.
Xem hết đoạn ghi chép này, Đường Dư hít một hơi thật sâu, đưa ra kết luận: “Ta dường như mang theo nhiệm vụ đến.” Nàng tổng kết lại những dấu vết có thể lần theo, trong ghi chép, mỗi lần điểm đổ bộ của nàng đều ở gần điểm neo, đồng thời mục tiêu rõ ràng, đi thẳng vào vấn đề. Nàng không phải bị cưỡng chế đưa vào trò chơi một cách ngẫu nhiên như tưởng tượng, ít nhất là bốn lần trước thì không phải.
Tống Lãnh Trúc không chớp mắt nhìn Đường Dư, trong ánh mắt tràn đầy vẻ dò xét: “Xét từ hành vi của ngươi, việc nhấn nút rất có thể là khởi động chương trình sửa đổi, ngươi giống như đang làm công việc của an toàn viên.”
“An toàn viên sửa đổi Tạp Nga Tư sao? Chẳng lẽ ta là người của công ty game?” Đường Dư lập tức lắc đầu, “Không hợp lý, nếu ta là người của công ty game, vậy tại sao lại gán cho ta một tội danh?” Làm công việc này quả thực giống như ngồi tù, nhưng không phải là thật sự đi ngồi tù.
Hơn nữa, xét từ ký ức trong huyễn tượng, nàng thực sự đã vào nhà giam, công ty game chẳng lẽ lại thiếu người đến mức phải thuê một tội phạm sao?
Tống Lãnh Trúc cúi đầu: “Cũng phải, chuyện này thật kỳ lạ. Hơn nữa, với thể năng và năng lực phản ứng của ngươi, đáng lẽ phải ở lại Biên Giới Tinh rất lâu, không thể nào triệu hồi ngươi về làm một an toàn viên.” Địa vị của an toàn viên có thể vào trong trò chơi cũng không thấp, bởi vì liên quan đến quyền hạn và chỉ lệnh cấp cao, cũng sẽ không tùy tiện để một người bình thường đảm nhiệm.
“Cho nên, ta đúng là có liên quan đến trò chơi này, cũng biết vị trí điểm neo, nhưng ta hẳn không phải là người của công ty game.” Đường Dư thuận thế tổng kết, “Còn một điểm nữa, mỗi lần ta đều bị cưỡng chế đăng xuất, hành động cũng bị gián đoạn, không giống đãi ngộ mà một an toàn viên nên nhận, giống như là, ta đang tranh thủ từng giây làm chuyện gì đó, rồi lại bị cưỡng chế rút ra.”
“Điều này rất mâu thuẫn, nếu đã cho ngươi biết vị trí điểm neo và phương pháp sử dụng thiết bị lưu trữ, lại cản trở hành vi của ngươi. Thái độ của trò chơi đối với ngươi không nhất quán, xuất hiện tình huống này,” Tống Lãnh Trúc dừng một chút, dùng kinh nghiệm của mình phán đoán, “Rất có thể, đằng sau ngươi liên quan đến không chỉ một thế lực.”
“Vậy sao?” Đường Dư trầm tư.
Giản Triệt nãy giờ không nghe hai người nói chuyện, nàng đột nhiên lên tiếng, nói một câu không đầu không cuối: “Thì ra là vậy, đúng là năm lần.”
“Cái gì?”
“Còn nhớ lời ta chuyển cáo cho ngươi trước đó không? Tạp Nga Tư nói ngươi đã truy sát nó năm lần, trừ Thư viện Tân Châu, Khu biệt thự Tùng Minh Thành, cộng thêm Khu mộ địa Nhã Xuyên, đảo Tế Đông Hải, thảo nguyên Mạc Bắc trong ghi chép, vừa đúng năm lần.”
Đường Dư chế nhạo: “Đúng là lòng dạ hẹp hòi, có mấy lần ta còn chưa phá hỏng điểm neo, sao cũng tính là giết nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận