Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 389

Vách núi cao khoảng bốn mươi mét, sóng biển trắng xóa vỗ vào đá xám và đá ngầm bên dưới, làm bắn lên bọt nước cao hai, ba mét. Trên sườn núi là một con dốc thẳng đứng, ít cỏ, nhiều đá, cũng không bằng phẳng, không tiện hạ cánh. Mà bãi cát lại bị ảnh hưởng quá lớn bởi độ ẩm, Đường Dư dứt khoát cho máy bay trực thăng dừng ở khu đất bằng phẳng trống trải, cách xa vùng biển. Cả nhóm người đi bộ xuống bãi cát, rồi từ chỗ đá ngầm thấp bò lên vách đá dựng đứng.
Tiếng máy bay trực thăng gầm rú rất lớn, nhưng từ lúc hạ cánh cho đến khi các nàng đi tới bãi cát, trên đảo đều không thấy bóng người xuất hiện, cũng không có Zombie. Bốn phía yên tĩnh, trừ tiếng sóng biển gào thét, ngay cả một tiếng chim hót cũng không nghe thấy.
Đường Dư cảm thấy có chút khác thường, nhưng đen ngao chẳng thèm để ý đến những chuyện này, nó co giò chạy thẳng xuống nước, không ngừng vẫy đuôi. Vết thương cũ trên người nó đã được Chu Chu chữa khỏi, không còn vết thương nào, Đường Dư liền mặc kệ nó vui đùa dưới nước. Nhưng Tuyết Báo không quen lắm với hoàn cảnh nóng bức trên hòn đảo này, chỉ cụp đuôi đi theo sau lưng Tống Lãnh Trúc, tinh thần có chút uể oải.
“Tiểu Thất không ở đây sao?” Đường Dư hỏi. Tống Lãnh Trúc nói Tiểu Thất và cặp song sinh đang theo dõi Phương Dịch Minh ở vùng biển Đông Bắc, nghĩ chắc là ở khu Tể Đông này.
“Ở đằng kia.” Tống Lãnh Trúc chỉ tay về phía vùng biển không thấy bờ.
Đường Dư cố gắng nhìn kỹ hồi lâu, mới thấy một chấm đen cực kỳ nhỏ bé trên đường chân trời, đó là một hòn đảo có diện tích nhỏ hơn nhiều, chỉ có thể thấy lờ mờ khi thời tiết quang đãng, nếu là ngày có sương mù thì hoàn toàn không thể phân biệt được.
“Các nàng sẽ đến hội hợp sao?” Đường Dư vừa chạy về hướng tây, vừa trò chuyện với Tống Lãnh Trúc. Trên bờ cát mịn màng chỉ có những vệt sóng uốn lượn để lại.
“Không chắc.” Tống Lãnh Trúc thầm tính toán, “Nếu chuyện bên này có thể hoàn thành nhanh chóng, chúng ta sẽ đi tìm các nàng hội hợp. Bên kia là một quần đảo, đất liền nhiều hơn chúng ta nhìn thấy.”
Đường Dư đang định hỏi tiếp, đột nhiên cảm giác được một bóng đen lớn bao phủ đỉnh đầu. Các nàng đã chạy tới bên dưới chiếc du thuyền bị bỏ hoang, ngẩng đầu nhìn lên, mũi thuyền nhọn hoắt như lưỡi dao phá không trung, treo lơ lửng phía trên, trông cao hơn hai mươi mét. Người đứng bên dưới nhỏ bé như con kiến.
Vết rỉ sét loang lổ trên thân thuyền bám đầy hàu biển và sò, che lấp lớp sơn màu trắng ban đầu, lờ mờ có thể nhìn thấy trên thân thuyền dùng sơn màu lam viết chữ “Queri Đạt Tư hào”.
Chiếc du thuyền lớn màu trắng như vậy lại bị sóng đánh dạt vào bờ, mà chỉ còn lại nửa phần trước, có lẽ đã va phải đá ngầm gần đó. Đường Dư nhìn phần thân tàu chìm trong nước, trực giác cho thấy vùng nước gần hòn đảo này hẳn là sâu hơn tưởng tượng.
Ba người đứng nhìn nhau một lát, rồi vòng qua mũi thuyền, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước. Du thuyền không phải là mục tiêu của các nàng.
“Cái kia......” Đường Dư vừa muốn tiếp tục chủ đề trước đó để nói chuyện phiếm, thì một tiếng “Đông” vang lên, sau lưng, từ chiếc du thuyền đột ngột truyền ra tiếng vang lớn, như thể có vật nặng đập vào tấm sắt, âm thanh chói tai.
Đường Dư lập tức cảnh giác, nhanh nhẹn rút cây kinh long bên hông ra. Nàng làm tư thế phòng ngự, nhanh chóng đếm lại những người đi theo: năm hoạt thi người đứng yên lặng ở phía gần đất liền, Giản Triệt ở sau lưng, Tuyết Báo ở bên chân Tống Lãnh Trúc, đen ngao đang lơ lửng trên mặt nước cũng bị giật mình.
Tiếng động không phải do các nàng gây ra.
Vậy thì là người khác, hoặc sinh vật khác.
“Đại ngao, về đây.” Đường Dư trầm giọng gọi, đen ngao nghe lời rời khỏi mặt nước, chạy vọt tới bên chân Đường Dư. Tống Lãnh Trúc đứng bên trái Đường Dư, súng trong tay đã lên đạn. Hai người che chở Giản Triệt cẩn thận lùi về sau, tất cả mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm vào du thuyền, từ đáy mạn thuyền loang lổ vết rỉ sét nhìn lên boong tàu trên cao.
Mặt trời đang lúc đỉnh điểm, ánh sáng chói mắt khiến Đường Dư không thể không nheo mắt lại. Nàng ngẩng đầu, mở ra năng lực biết trước. Cũng chính trong khoảnh khắc đó, nàng phát hiện trên boong tàu cách mặt đất ba, bốn mươi mét, trống rỗng xuất hiện một bóng người.
Chương 171: Hòn đảo Tể Đông 1
Đó là một thân hình cao gầy, hai tay đặt trên lan can đài ngắm cảnh, đội một chiếc mũ quý ông, đang cúi người nhìn xuống dưới. Đường Dư luôn cảm thấy có một chút gì đó không hài hòa, nhìn kỹ mới phát hiện người này thân hình cực cao, cánh tay dài lạ thường, gầy gò như cây gậy trúc, tỉ lệ không cân đối khiến Đường Dư bản năng cảm thấy quái dị.
Trong năng lực biết trước của Đường Dư, người này sau đó cũng sẽ không có bất kỳ hành động công kích nào, chỉ lặng lẽ dựa vào lan can, ngoài việc thỉnh thoảng di chuyển vị trí một chút thì giống như vật chết.
Đường Dư không chắc chắn hỏi Tống Lãnh Trúc: “Là Zombie hay là người chơi?” Người này đứng ngược sáng, khuôn mặt lại giấu dưới vành mũ, nhất thời khó mà phán đoán.
Tống Lãnh Trúc vận dụng khứu giác nhạy bén, hơi nghi hoặc: “Là Zombie, chỉ có điều mùi ở đây quá hỗn tạp, quá loạn, mùi tanh của biển hòa lẫn với mùi xác chết, không dám chắc chắn trăm phần trăm.”
Nếu là Zombie thì cũng không có gì uy hiếp. Đường Dư quay đầu nhìn thoáng qua vị trí vách núi, mục tiêu chỉ cách các nàng khoảng 30 mét. Đường Dư lại lùi về sau hai bước: “Nếu không có gì nguy hiểm, chúng ta làm chính sự trước đã.” Nàng quyết định tạm thời mặc kệ chiếc du thuyền, tìm điểm neo trên sườn núi trước, quay đầu lại xem có thể thu phục đám Zombie này không.
Chỉ là nàng vừa lùi lại, nhân quả trong năng lực biết trước đã bị thay đổi, trong khoảnh khắc liền phát sinh biến hóa.
Nhận thấy các nàng muốn rút lui, tiếng vật nặng đập vào mạn thuyền lại vang lên lần nữa, dồn dập và dày đặc hơn trước. Trên đài ngắm cảnh lập tức xuất hiện thêm rất nhiều bóng người, bốn mươi, năm mươi bóng người chen chúc dựa sát vào lan can, đứng ở mép thuyền, trông như những du khách trên tàu đang vẫy tay từ biệt khi tàu rời bến.
Nhưng bọn chúng không phải đang từ biệt, mà là trèo qua lan can, nhảy ùm xuống biển như thể bánh chẻo bị ném vào nồi.
Độ cao ba, bốn mươi mét, cứ thế nhảy xuống, cho dù có nước biển làm đệm giảm xóc, cũng khó đảm bảo không xảy ra chuyện gì. Nhưng những kẻ không có ý thức này lại chẳng hề do dự, có mấy tên rơi thẳng xuống bãi cát, gãy cả tay chân, nhưng mặc kệ việc bị ngã đến máu thịt be bét, chúng lập tức đứng dậy, cà nhắc tiến về phía mấy người Đường Dư.
Quả nhiên là Zombie.
Đám Zombie vây quanh này khác với Zombie ở những nơi khác, cánh tay bọn chúng gần như rũ xuống tới đầu gối, gương mặt gầy hốc hác, rất giống ác quỷ đã lâu không được ăn uống gì, nhưng hành động lại nhanh nhẹn hơn nhiều so với Zombie bên ngoài. Có vài Zombie không còn đi thẳng người nữa, mà dùng cả hai tay hai chân, giống như lũ khỉ thây khô.
Đường Dư bình tĩnh lấy huyết thanh ra, xem ra các nàng không giải quyết vấn đề trước mắt thì không thể đi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận