Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 285

Bữa cơm diễn ra tẻ nhạt vô vị, nhưng Lâm Trọng Kỳ lại tỏ ra hào hứng dạt dào. Tống Lãnh Trúc kín đáo dùng ngón tay gõ nhẹ hai lần lên cổ tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâu Ngạn đang tận chức tận trách đứng ở cửa ra vào.
Lâu Ngạn không phát hiện ánh mắt của Tống Lãnh Trúc, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên mặt lộ vẻ hoảng sợ, đi về phía bàn ăn, ghé tai nói nhỏ với Lâm Trọng Kỳ mấy câu.
Lâm Trọng Kỳ tay đang “Chỉ điểm giang sơn” còn chưa kịp hạ xuống đã bị tin tức làm kinh sợ, ngón tay đang duỗi ra lập tức nắm lại thành quyền, nặng nề nện xuống bàn cơm, khiến đồ sứ tinh xảo và chén rượu trước mặt va vào nhau kêu loảng xoảng.
“Ai! Ai làm!” Lâm Trọng Kỳ đứng bật dậy, vẻ mặt giận dữ.
“Xảy ra chuyện gì?” Tống Lãnh Trúc buông bộ đồ ăn xuống, ngẩng đầu hỏi.
“Không có việc gì, Tống tiểu thư cứ tiếp tục dùng cơm, ta đi xử lý một chút tình huống khẩn cấp.” Lâm Trọng Kỳ đè nén lửa giận trấn an “khách nhân”, sau đó mang theo Lâu Ngạn vội vã rời đi.
Tống Lãnh Trúc ngồi trước bàn ăn một hồi, khóe mắt liếc thấy con gà nướng còn nguyên vẹn trên bàn, chưa hề động đũa. Tống Lãnh Trúc gọi một quản gia tới: “Giúp ta gói cái này lại một chút, ta muốn mang đi.”
Quản gia lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, sao người này trông thì ưu nhã điềm tĩnh, mà lại hành xử như quỷ chết đói, ăn không hết còn muốn gói mang về. Quản gia ‘chậc’ một tiếng, nhưng dù sao đối phương cũng là khách nhân của Lâm Trọng Kỳ, hắn tìm túi nhựa sạch sẽ, gói kỹ con gà nướng, còn chu đáo cắt thành miếng, đưa kèm đôi găng tay dùng một lần.
Tống Lãnh Trúc nhận lấy đồ ăn, nói: “Chờ lát nữa Lâm tiên sinh quay về, ngươi cứ nói với hắn ta không chờ được hắn, đã về chỗ ở trước.”
Quản gia lộ vẻ khó xử: “Lâm tiên sinh đã dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho ngươi, còn có chuyện quan trọng muốn nói chuyện với ngươi, hay là ngươi chờ một chút? Lâm tiên sinh sẽ về nhanh thôi.”
Tống Lãnh Trúc lạnh lùng liếc nhìn quản gia: “Ta đã đợi một hồi rồi, nếu đêm nay hắn không về, chẳng lẽ ta phải ngồi ở đây cả đêm sao?”
Ánh mắt nàng sắc bén, giọng nói trầm thấp, một cảm giác áp bách không giận mà uy tức thời tỏa ra. Quản gia chần chừ một chút, rồi khúm núm đáp: “Vậy...... tiểu thư cứ tự nhiên, ta sẽ báo lại tình hình cho Lâm tiên sinh.”
Tống Lãnh Trúc khẽ gật đầu, sau đó nhấc chân rời khỏi biệt thự.
Lâm Trọng Kỳ sẽ không về đâu, kho vũ khí bị mất trộm, khu dân nghèo bạo loạn, nhà máy nước thất thủ, đủ khiến hắn đau đầu rồi.......
Trong lúc chờ đợi, Đường Dư đã liên lạc với Kim Diệp và Tiểu Ly mấy lần. Tiểu Ly đang hưng phấn bá bá trong nhóm chat, nói rằng Tiểu Thất dẫn các nàng đi khắp nơi phá hoại, cực kỳ kích thích.
Ví dụ như, dựa vào kỹ năng mở khóa của Kim Diệp, họ đã khoắng sạch phần lớn vật tư trong kho vũ khí, rồi lại mượn dị năng dịch chuyển vật phẩm của cặp song sinh, chuyển hết vũ khí ra ngoài thành.
Lại ví dụ như, nhờ kỹ năng chiêu mộ của Tiểu Ly, họ đã lôi kéo được rất nhiều người chơi và NPC. Đường Dư lúc này mới biết, hành vi đem thị dân đi làm mồi nhử Zombie của Lâm Trọng Kỳ đã kích động rất nhiều người dân, bọn hắn sợ rằng ngày mai chính mình cũng sẽ biến thành vật hi sinh. Biện pháp thông báo toàn thành không những không đạt được hiệu quả giết gà dọa khỉ, mà ngược lại còn tạo cơ hội cho đám người Tiểu Thất lợi dụng sơ hở.
Bộ phận người chơi và NPC này ăn nhịp với nhau, một bộ phận người đi nhà máy nước quấy rối, một bộ phận người đi ngoại ô phóng hỏa, dưới sự cổ động của Tiểu Ly và Tiểu Thất đã gây ra không ít náo loạn.
Rối loạn xảy ra quá nhiều, lính canh toàn thành chỉ có thể phân tán binh lực đi dẹp loạn, mãi đến khi không trấn áp nổi mới báo cáo lên Lâm Trọng Kỳ.
Đường Dư ngồi xổm trước bệ cửa sổ yên tĩnh lắng nghe, sự chú ý của nàng hoàn toàn bị dời đi, chuyện liên quan đến Tạp Nga Tư bị nàng tạm thời gác lại, chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào hành động công thành trước mắt.
Cửa sổ phòng ngủ trên lầu hai hướng thẳng về phía biệt thự nhỏ đối diện, khẩu súng phóng lựu được gác trên bệ cửa sổ, họng súng nhắm thẳng vào nơi ở của Lâm Trọng Kỳ, bốn con Zombie đang yên tĩnh đứng trong sân đối diện, chờ đợi hiệu lệnh của Đường Dư.
Người Đường Dư chờ được trước tiên không phải là Lâm Trọng Kỳ, mà là một con gà nướng được đưa tới trước mặt.
Tống Lãnh Trúc lặng lẽ xuất hiện sau lưng Đường Dư, nàng đưa túi nhựa trong tay qua, nhẹ giọng nói: “Chưa ăn cơm phải không? Mang cho ngươi này.”
Thơm quá, ánh mắt Đường Dư dõi theo túi gà nướng đi lên, từ đôi tay thon dài của Tống Lãnh Trúc, cho tới đôi mắt hơi cụp xuống của đối phương.
Đường Dư ngẩng đầu, hốc mắt hơi nóng lên, nàng cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng vừa khó chịu, vừa có chút sợ hãi.
Nếu như, những lời Tạp Nga Tư nói là sự thật, Tống Lãnh Trúc sẽ đối xử với mình như thế nào?
Tống Lãnh Trúc cúi người nhìn Đường Dư đang ngồi xổm trên mặt đất, trong ánh sáng mờ tối nàng không nhìn rõ nhiều thứ, chỉ thấy đôi con ngươi sáng rực kia lại có sức hút kỳ lạ, khiến người ta không thể rời mắt.
Thấy đối phương không phản ứng, Tống Lãnh Trúc lại giơ túi nhựa lên: “Sao thế? Không đói à? Zombie cũng phải ăn chứ?”
Đường Dư lúc này mới buông khẩu súng trong tay xuống, nhận lấy con gà nướng kia.
Gà nướng đã nguội, Đường Dư ăn một miếng. Nàng vốn không có cảm giác thèm ăn lắm lúc này, nhưng khi thức ăn vừa vào miệng, nàng bỗng ăn ngấu nghiến như hổ đói. Tâm trạng vốn đã bình tĩnh của nàng lại vì sự xuất hiện của Tống Lãnh Trúc mà gợn sóng, nàng vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt và xử lý chuyện này như thế nào.
Tống Lãnh Trúc nhạy bén nhận ra tâm trạng bất ổn của tiểu Zombie, nàng liếc nhìn tình hình trong sân, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Đường Dư.
“Ngươi ăn từ từ thôi.” Tống Lãnh Trúc hơi nhíu mày, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. “Có phải ngươi đang ngắm bắn thứ gì không?”
“Ừm.” Đường Dư hai má phồng lên, đáp lại một cách mơ hồ. Nàng không nhìn Tống Lãnh Trúc, mà chăm chú nhìn không chớp mắt vào sân nhỏ đối diện.
“Lâm Trọng Kỳ sẽ không về nhanh thế đâu, không cần quá căng thẳng.” Tống Lãnh Trúc cố gắng xoa dịu cảm xúc của Đường Dư, nàng hỏi: “Vừa rồi, ngươi nói chuyện với Tạp Nga Tư à?”
“Ừm.” Đường Dư tiếp tục đáp.
“Nói gì thế?” Nói gì thế, cuối cùng vẫn là hỏi đến câu này. Động tác nhai của Đường Dư đột nhiên dừng lại, nàng có chút bực bội cởi găng tay nhựa ra, móc giấy bút từ trong túi, dựa vào tường, nguệch ngoạc viết lên giấy.
Nàng viết rất dài, lật qua mấy trang giấy, nét chữ cũng rất nguệch ngoạc. Trước kia chữ viết của Đường Dư có thể coi là bút tẩu long xà, còn bây giờ chỉ còn lại chữ như gà bới.
Tống Lãnh Trúc yên tĩnh chờ bên cạnh, đợi Đường Dư viết xong.
Đường Dư kể lại sơ lược cuộc đối thoại với Tạp Nga Tư, cùng với việc Tạp Nga Tư muốn giết mình. Viết đến cuối cùng, Đường Dư dừng bút, ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại giấu đi đoạn đối thoại cuối cùng với Tạp Nga Tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận