Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 92: Ai có thể không sung sướng đâu

Chương 92: Ai mà không sung sướng cơ chứ!
A Thanh trêu ghẹo nói: "Bình ca, dù ngươi có đến sớm, chưa chắc đã có tác dụng đâu, chúng ta không chắc có được vận may như ca đâu."
Ngô Bình tức giận nói: "A Thanh, đừng có nói gở như vậy."
"Ngươi mau tranh thủ đi tè hai bãi đi."
"Lỡ đâu lát nữa vận may của hai ta không được tốt như vậy, có khi là do ngươi nói đó."
A Thanh nhức đầu.
Cái nồi này, hắn không dám vác.
Vội vàng nghe lời tè vài bãi, còn chắp tay trước ngực: "Mẹ Tổ Nương Nương hiếm thấy nhiều quái ha."
Ngô Bình cũng hùa theo: "Đừng nghe hắn nói bậy, xui xẻo mất thiêng."
Ngô An nhìn mà thở dài.
Hắn không ngờ đại ca lại mê tín đến vậy.
Nhưng ngược lại hắn cũng hiểu được, dù sao hắn cũng là người sinh sống ở đây.
Chỗ bọn hắn vẫn rất tin thần phật, tục lệ tế bái vẫn còn nhiều.
Nói là mê tín cũng được, mà là tín ngưỡng hoặc ký thác tinh thần thì hơn.
Nhất là Mẹ Tổ Nương Nương, không ai là không kính sợ.
Sau này, hoạt động du lịch thần linh ở đây còn gây bão m·ạ·n·g, khiến dân m·ạ·n·g cả nước r·u·ng động mạnh mẽ.
Lúc đó, hắn chỉ có thể nhìn thấy trên m·ạ·n·g, cảm giác nhớ nhà trào dâng khó mà kh·ố·n·g chế.
Lẽ nào lúc ấy thật sự có thần minh nghe được lời cầu nguyện của hắn, mới khiến hắn trở về hiện tại?
Hắn không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể giữ lòng kính sợ.
Ba người cùng nhau bước đi.
Dù vậy, phạm vi có thể tìm kiếm vẫn rất rộng lớn, bãi bùn này vốn rất rộng.
Đi về phía tây, một phần bãi bùn thuộc về thôn bên cạnh, được một người dân trong thôn thầu để nuôi hải sản.
Có lưới vây quanh.
A Thanh có chút hâm mộ nói: "Ca, nếu chúng ta cũng có thể quây lại như họ thì có thể thong thả mà tìm kiếm rồi."
Ngô An cười cười: "Chờ có tiền đã."
Nơi này cũng có thể nh·ậ·n thầu.
Chỉ là đất sau khi thầu không thể chỉ dùng để đi biển bắt hải sản, chắc chắn phải nuôi trồng hải sản, hơi phức tạp, vốn đầu tư không nhỏ.
Bây giờ vẫn cứ thành thật đi biển bắt hải sản thôi.
Ba người chậm rãi tiến lên.
A Thanh gặp may, dẫn đầu p·h·át hiện một gia đình ba con cua gạch, con lớn nhất nặng hơn nửa ký, con nhỏ nhất cũng được hơn trăm gram.
Chỉ một tổ này thôi cũng đáng vài triệu rồi, nếu may mắn bán được giá cao, có thể bù cho một tháng lương của người làm c·ô·ng bình thường.
Rất nhanh Ngô Bình cũng có p·h·át hiện, gắp cua gạch lên nhìn, cười tít cả mắt.
Tiếp th·e·o đó, Ngô An cũng có thu hoạch.
Ba người chậm rãi tiến về phía trước, thỉnh thoảng lại có p·h·át hiện.
Ngô Bình hào hứng nói: "Cứ theo đà này, có khi chúng ta bán cua gạch còn được nhiều tiền hơn bán cua thường ấy chứ."
A Thanh nói: "Chắc chắn rồi."
"Một con cua gạch đáng giá bằng tám, chín con cua thường đấy."
"Nửa giờ nay ta bắt được tám con rồi."
Ngô Bình hô: "Ta cũng gần vậy."
Hai người nhìn về phía Ngô An.
Ngô An nói: "Cua gạch khó tìm, ta mới bắt được hai mươi con thôi."
Ngô Bình và A Thanh nhìn nhau.
Vậy mà còn "mới bắt được"?
Đây là cả chục triệu bạc đấy!
Hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Đại ca, A Thanh, hay là bảo chị dâu với thím Quyên cũng đến đi."
"Cua gạch tự nhiên là của hiếm, có thể gặp chứ không cầu được, ta nghĩ cũng chỉ có một mẻ này thôi."
"Ba người chúng ta tìm cũng không xuể, hay là gọi cả nhà cùng đi tìm."
"Cố gắng bắt được càng nhiều cua gạch trước khi triều lên."
Ngô Bình và A Thanh gật đầu.
Bọn hắn đương nhiên không có ý kiến gì.
A Thanh nói: "Nhà ta còn cái xe nê mã, để mẹ ta cũng mang theo."
Ngô An gật đầu, bảo A Thanh gọi cho Lý Quyên, hắn gọi cho chị dâu.
Lúc này.
Mai Nguyệt Cầm đã từ nhà mẹ đẻ về, nàng không nán lại ở nhà mẹ đẻ, đưa cua xong là về ngay.
Nàng đang bận rộn nấu cơm tối trong bếp, Ngô Anh Vệ cũng đã về nhà, không rảnh rang gì, đang nhóm lửa trước lò.
Nghe tiếng chuông điện thoại, Mai Nguyệt Cầm lau tay vào tạp dề, cầm điện thoại lên xem là Ngô An gọi, vội vàng bắt máy: "Nhị t·ử, có chuyện gì không?"
"Chị dâu, có phải đang bận nấu cơm tối không?"
"Ừ, cha về rồi, các con khi nào về?"
"Vậy cứ để đó đã. . . Cơm tối để cha làm đi, chị đi xe máy ra bãi bùn."
"Được được được, tôi đi ngay, các con lại bắt được nhiều hải sản lắm hả?" Mai Nguyệt Cầm nói chuyện không khỏi vui mừng, bảo nàng đi xe ra thì chắc chắn là thu hoạch lớn lắm.
"Chị đến ngã tư đón thím Quyên, đến chỗ đó nhớ dừng xe hơi xa một chút."
"Đội mũ đeo khẩu trang vào, quần áo mặc bình thường thôi."
"Cố gắng tránh mặt người, chị cứ đi xuống là sẽ thấy bọn em."
Mai Nguyệt Cầm đương nhiên là miệng đầy đáp ứng.
Cúp điện thoại, cởi tạp dề ra, nói: "Cha, phiền cha nấu cơm tối."
Ngô Anh Vệ vô thức đón lấy tạp dề: "Vậy. . . Vậy cô đi đâu?"
Mai Nguyệt Cầm: "Nhị t·ử gọi tôi qua giúp việc."
Nói xong liền chạy ra khỏi bếp.
Ngô Anh Vệ cầm tạp dề, nhìn theo Mai Nguyệt Cầm phóng xe hùng hổ ra ngoài mà không nói nên lời.
Đeo tạp dề vào.
Cầm lấy cái nồi.
Địa vị trong gia đình có thể thấy rõ mồn một.
Lão Mạnh Lai tới chơi, tối đến ông cũng qua đây u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u, đến sớm xem có gì giúp được không, kết quả thấy Ngô Anh Vệ đang nấu cơm, hơi ngạc nhiên, lão già này sao còn xuống bếp thế.
"Ông nấu cơm ăn được không đấy?"
"Để tôi làm cho."
Ông vội vàng cản Ngô Anh Vệ lại, bước nhanh tới.
Một bên khác, Lý Quyên nhận được điện thoại cũng tràn đầy hân hoan, không dám chậm trễ, mang theo đồ đạc chạy ra bờ biển, đến ngã tư thì vừa hay gặp Mai Nguyệt Cầm.
Lý Quyên lên xe: "Lại p·h·át hiện đồ gì ngon mà gọi hai đứa mình qua thế?"
Mai Nguyệt Cầm lái xe, t·r·ả lời: "Ai mà biết được."
"A An với bọn nó may mắn, không chừng gặp được hải sản còn đắt hơn cả cua thường ấy chứ."
Lý Quyên kêu lên: "Ối chao, thật không dám nghĩ luôn."
Hai người không khỏi vui mừng.
Người sống ở bờ biển thì gần như chai sạn với việc đi biển bắt hải sản, không còn cảm xúc gì nữa.
Nhưng dưới sự k·í·c·h t·h·í·c·h của cua gạch, bọn họ tìm lại được niềm vui thú đi biển bắt hải sản hồi còn nhỏ.
Nhặt được cả triệu bạc trên mặt đất một cách t·ù·y t·i·ệ·n, ai mà không sung sướng cơ chứ.
Khi vận may giảm dần đến cạn kiệt, cua gạch càng trở nên khó tìm hơn.
A Thanh đứng từ xa hô: "Ca, lâu rồi em không thấy cua gạch."
Ngô Bình cũng hùa theo, vẻ mặt lo lắng, bởi vì triều sắp lên rồi.
Ngô An gật đầu, hắn đi xuống chỗ thấp nhất, quay người đi về: "Về thôi."
"Phía dưới không còn nữa đâu."
"Bốn cái th·ù·n·g với một cái bao tải, chắc cũng được năm sáu chục ký."
"Cũng khá rồi."
Mọi người gật đầu, tuy có hơi thất vọng, nhưng nghe Ngô An nói vậy, bọn họ cũng đi theo về.
Ngô An nói: "Chị dâu, thím Quyên, hai người vất vả chút, kéo bao tải đi vòng qua bên cạnh về."
"Bọn em mang th·ù·n·g theo đường cũ về."
Ngô Bình kỳ quái: "Sao lại thế?"
Ngô An nói: "Diễn kịch thì phải diễn cho trót."
"Hơn nữa để người ta thấy cua gạch thì sợ là sẽ rắc rối."
"Tiếng tăm cũng không hay."
Ngô Bình bừng tỉnh, vừa may mắn vừa nói: "May mà có mày còn nhớ chuyện này, đầu óc ta toàn cua gạch, quên béng mất."
Thầm nghĩ Ngô An thật sự thay đổi nhiều, tâm tư còn cẩn thận hơn cả hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận