Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 180: Thổ vị lời tâm tình uy lực

Chương 180: Thổ vị lời tâm tình uy lực
Cố An Nhiên bị lôi kéo đi, kỳ thật nàng cũng không muốn quản, nhưng không chịu nổi lão thái thái nhắc tới, Ngô An lôi kéo nàng đi, nàng cũng ỡm ờ cho qua.
Trên đường, vẫn là gọi điện thoại cho Đại bá.
Kết quả vừa kết nối chưa nói được hai câu, Đại bá liền mắng nàng xen vào việc của người khác, còn nói vì cuộc điện thoại này mà vận thế của hắn bị cắt đứt.
Cố An Nhiên cúp điện thoại, miệng lẩm bẩm hai lần.
Ngô An tới gần, mơ hồ nghe được một tiếng "đệt".
Ừ.
Ngô An rất lý giải.
Ai gặp phải loại người không nói đạo lý này, đều phải tức giận phát điên.
Cố An Nhiên mắng thô tục, vụng trộm nhìn Ngô An một chút.
Ngô An giả bộ như không nghe thấy, còn cảm thấy phản ứng của Cố An Nhiên thật thú vị.
Mắng vài câu thô tục thì tính là gì.
Hắn còn được chứng kiến mấy bà nương bên chỗ xuyên du, cảm thấy nữ tử bên này, hùng hùng hổ hổ đều là phái uyển ước.
A Thanh chạy nửa cái trấn mới dừng xe.
Là một tiệm bột gạo.
Ăn có ngon hay không tính sau, chủ yếu là phải sạch sẽ vệ sinh.
A Thanh có đôi khi cũng không hiểu được, rõ ràng hắn nhớ ca của mình không phải người thích sạch sẽ, sao chuyện ăn uống lại bắt bẻ như vậy.
Ngô An cũng không cách nào giải thích.
Đây là di chứng của việc chạy giao đồ ăn.
Hiểu được là hiểu thôi.
Chỉ cần từng chạy giao đồ ăn đều biết, những quán nào có thể ăn, những quán nào không thể ăn, có một số quán còn treo đầu dê bán thịt chó, không bán tại chỗ mà chỉ làm đồ ăn giao đi.
Có thể nghĩ, vệ sinh môi trường ở đó như thế nào.
Chủ yếu là món ăn bên trên có hệ sinh thái hoàn chỉnh, rõ ràng chỉ gọi một món thôi mà có đủ cả bộ, còn có thể ăn được cả thịt, hỏi ngươi có kinh hỉ không, có bất ngờ không.
Về sau trên mạ̣ng còn có hoạt động "Cùng tiểu ca giao đồ ăn đi tìm quán ăn sạch sẽ", làm người ta tuyệt vọng là, tiểu ca giao đồ ăn trầm tư thật lâu, rồi bảo với chủ blog là khu này không có quán nào như thế cả...
Đó là sự lĩnh ngộ đau đớn đến nhường nào.
Bây giờ đã là năm 2012, ăn uống phải cẩn trọng.
Vào cửa hàng.
Ngồi xuống.
A Thanh đi chọn món.
Cố An Nhiên cùng Ngô An ngồi chung một chỗ, hỏi: "Sao ngươi lại lên trấn rồi?"
"Đến tìm ngươi."
"Lúc đi học, thành tích học tập của ta với ngươi không sai biệt lắm."
"Ừm? Cho nên?"
"Cho nên ta không dễ bị lừa gạt như vậy, nhưng ngươi có thể nói nhiều một chút, ta nghe rất vui."
"Ta nghiêm túc nói cho ngươi, về sau đi đường phải nhìn xuống một chút."
"A, vì sao?"
"Bởi vì ngươi luôn luôn có thể không cẩn thận đâm phải ta, con hươu con xông loạn."
". . . Ha ha!"
Cố An Nhiên giật mình, cảm giác lời của Ngô An nghe rất ngớ ngẩn, nhưng nàng lại nghe thấy tim mình như nở hoa.
"Còn gì nữa không?"
"Nàng, ta khuyên ngươi quản tốt miệng của ngươi."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì ta sẽ tùy thời hôn ngươi."
"A. . ."
Cố An Nhiên cười đến run rẩy cả người, đã bị chọc đến không muốn không muốn.
Nếu mà đây là trêu đùa.
Ngô An cảm thấy, trên đỉnh đầu Cố An Nhiên đã xuất hiện chữ công lược +1, +1, +1. . .
Nhìn vẻ tươi cười từ tận đáy lòng của Cố An Nhiên, hắn lặng lẽ thở dài một hơi.
Trong tương lai, những lời tâm tình sến súa này đã trở nên quá phổ biến rồi, nhưng bây giờ, chúng là "vũ khí sát thương" mà người ta không thể chịu đựng nổi, căn bản là không thể chịu được.
Đừng cảm thấy sến, nhưng nó lại hiệu quả.
Bằng không, sau này cũng sẽ không trở thành một hot trend trên mạ̣ng.
"Lại nữa, lại nữa."
Ngô An giả vờ đánh mấy cái hắt xì.
Cố An Nhiên hỏi: "Sao vậy? Bị cảm à?"
Ngô An gật đầu: "Ngươi biết vì sao ta bị cảm không? Vì bị lạnh hả? Không, vì ta hoàn toàn không có sức chống cự với ngươi."
Cố An Nhiên cảm thấy hơi lâng lâng, dùng ngón tay chọc hắn một cái: "Không được dùng chiêu này để cua gái à?"
Ngô An thuận thế nắm chặt tay nàng, hắn vốn nghĩ Cố An Nhiên mỗi ngày vất vả, tay chắc sẽ thô ráp lắm, nhưng không ngờ lại trắng nõn như củ hành, hơn nữa còn rất mềm mại.
Chắc chắn là ở nhà bỏ không ít công sức.
Hắn nói: "Ngươi nhìn thấy vết thương trên tay ta không?"
Cố An Nhiên gật đầu.
"Tay ta bị dao rạch cho một lỗ, tay ngươi cũng vậy, ngươi biết đây là gì không?"
"Cái gì?"
"Hai ta chính là một đôi."
"Ta sợ đau, hay là ngươi chịu đi?"
"Muội tử, sao ngươi còn phản dame vậy?"
"Hì hì, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn?"
"Xem như ngươi lợi hại."
Vừa nói chuyện, hắn không buông tay, Cố An Nhiên cũng quên lấy tay về.
Hai người cứ như vậy tự nhiên nắm tay nhau.
Mười ngón đan xen.
Ngươi thấy đó, đừng thấy thổ vị lời tâm tình nghe sến súa, nhưng lại rất hữu dụng, chẳng phải tay đã nắm được rồi sao.
Hơn nữa còn chọc cho Cố An Nhiên cao hứng, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
A Thanh đi tới, thấy cảnh này, hỏi: "Ca, hay là em đi?"
Ngô An gật đầu.
Biểu hiện của A Thanh càng xoắn xuýt.
Không phải, ca.
Em thuận miệng hỏi một chút thôi, ca thật sự gật đầu luôn à.
Cố An Nhiên dùng tay kia đánh nhẹ Ngô An một cái, kêu A Thanh ngồi xuống, nói: "Đừng nghe ca ngươi, hắn chọc ngươi chơi đấy."
Ngô An tỏ vẻ mình không có.
Đang bận chơi tay đây.
Hắn không có công phu đó.
Nhân lúc đồ ăn còn chưa lên, chưa cần dùng đến đũa, hắn cũng không buông tay Cố An Nhiên, mềm mềm, lại hơi mát lạnh, sờ rất dễ chịu.
Hắn dựa vào Cố An Nhiên ngồi, cánh tay chạm vào nàng cũng không thấy nóng, còn thấy hơi mát thoải mái, người phụ nữ này sao mà như cái điều hòa di động vậy.
Nhất định là yêu thích không buông tay nha.
Ăn cơm xong.
Hôm nay Cố An Nhiên không đi bày quầy, lên trấn là tìm Đại bá, biết được Ngô An sáng mai ra biển, muốn mua đồ ăn thức uống mang lên thuyền, nàng cũng đi theo.
Từ siêu thị ra, hai ba giờ chiều, mặt trời lớn có thể phơi chết người.
Nóng thì chưa tính, còn miệng đắng lưỡi khô.
Ngô An thấy không xa có tiệm trà sữa: "Đi, ta mời mọi người uống trà sữa."
Hắn đi qua.
Tiệm trà sữa này không phải đại lý gì cả, chỉ là ông chủ tự làm, hơn nữa làm còn dở tệ, đã dán giấy A4 "Sang nhượng" lên cửa kính.
Hiện nay, các chuỗi trà sữa đã có mặt, CoCo đều có thể đã vang danh khắp cả nước.
Không biết một chút xíu đã ra chưa nữa.
Ngô An thầm nghĩ trong lòng, ở kiếp trước, hắn chạy quanh trong thành phố, công việc của hắn là giao trà sữa cho một tiệm trà sữa.
Chỉ có điều, hắn không làm được bao lâu.
Cửa hàng trà sữa vô danh này đánh chủ yếu vào trà sữa trân châu, giá cả cũng rất rẻ, chỉ có 5 tệ một cốc.
Cố An Nhiên gọi một cốc, uống một ngụm lớn: "Ngon."
Ngô An bĩu môi.
Như này mà cũng ngon?
Xem ra là chưa được uống loại ngon rồi.
Trà sữa bây giờ, chủ yếu là lợi ích kinh tế thực tế, không có chiêu trò gì, vẫn còn nhiều quán pha trà sữa lộng hành.
Hắn nhớ không lầm, cũng chỉ vài năm nữa thôi, ngành trà sữa sẽ nghênh đón thời kỳ bùng nổ, đủ loại chiêu trò liên tục xuất hiện, đi dạo phố ai mà không cầm một cốc trà sữa trên tay.
Ngành trà sữa này có nhiều thứ để làm.
Đừng nói tự mình làm, ngay cả làm gia nhập liên minh, độc chiếm một khu vực, cũng có thể kiếm lời lớn.
A Thanh một hơi uống hơn nửa cốc, nói: "Ca, trà sữa này ngon thật."
Ngô An nói: "Ngươi đúng là chưa được ăn miếng ngon."
A Thanh gãi đầu, nói: "Hình như đây là lần thứ hai em uống."
Cố An Nhiên cũng đánh nhẹ hắn một cái: "Ngươi nói ai đó?"
Ngô An nói: "Ta chắc chắn không phải nói ngươi."
Cố An Nhiên liếc hắn một cái, nhìn chằm chằm vào hai chữ "Sang nhượng" trên cửa kính.
Trong lòng Ngô An khẽ động: "Muốn thuê cửa hàng à?"
Cố An Nhiên do dự: "Có ý nghĩ này."
"Nhưng ta còn chưa nghĩ ra nên làm gì."
"Nếu mà làm cửa hàng, thì không thể như bày quầy bán hàng trước đây, tùy tiện mua cái gì cũng được."
Ngô An nghĩ nghĩ, nói: "Hay là... Bán trà sữa đi."
"Trà sữa sao?" Cố An Nhiên nghĩ ngợi: "Vậy thì phải làm gia nhập liên minh..."
"Trước tiên có thể làm gia nhập liên minh, sau có thể tự mình làm." Ngô An dừng một chút, nói: "Đợi ta kiếm tiền, sẽ mở cho nàng."
Cố An Nhiên cười, không để ý lắm.
A Thanh lại rất k·ích đ·ộ·n·g, ồn ào nói: "Ca, em nghe thấy rồi."
"Tẩu tử, nếu đến lúc đó hắn nuốt lời, em sẽ làm chứng cho chị."
"Đợi ca kiếm tiền, sẽ để hắn mua cho chị cả dãy cửa hàng trà sữa."
Cố An Nhiên cười gật đầu.
Ngô An sờ mồ hôi trên trán, tiện tay hất lên, nói: "A Thanh, lỗ tai của ngươi làm sao mà lớn thế, đã nghe không hiểu thì thôi."
"Miệng còn đi theo nói hươu nói vượn."
"Ta bảo chỉ mở một cửa hàng thôi à?"
A Thanh: ". . ."
Cố An Nhiên kinh ngạc: ". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận