Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 186: Tại thật to trong biển đào nha đào nha đào

Chương 186: Trong biển cả bao la, đào nha đào nha đào, thu hoạch của A Thanh cũng rất nhiều. Với sức nổi của nước biển, túi lưới vẫn cứ chìm đến tận đáy, đừng nói chi là lên bờ, hắn phải dùng sức kéo mới lôi được túi lưới lên. Mạch Hàng Vũ vội vàng tới giúp một tay.
Giúp A Thanh đổ bào ngư từ túi lưới vào túi xách da rắn, sau đó lại thả túi da rắn xuống nước biển ngâm. Lão Mạch nhìn Ngô An và A Thanh lại xuống biển, rồi nhìn hơn nửa túi xách da rắn đựng bào ngư, không khỏi líu lưỡi: "Nếu không tận mắt chứng kiến, ta còn tưởng các ngươi ra biển nhập hàng."
Mạch Hàng Vũ có chút lo lắng: "A gia, liệu có phải bào ngư người ta nuôi không?"
Lão Mạch lắc đầu: "Chắc chắn không phải."
"Đây là đảo hoang, lại không ai thầu, lấy đâu ra chỗ mà nuôi bào ngư."
"Hơn nữa, con xem mấy con bào ngư này, đâu có giống bào ngư nuôi."
Mạch Hàng Vũ nghe vậy, giật mình gật đầu.
Ra là vậy.
Cứ tưởng hắn lớn lên ở bờ biển, nhưng thật ra lại chẳng mấy khi ra bờ biển chơi, cha mẹ quản giáo hắn từ nhỏ rất nghiêm, việc học hành thì hết trường luyện thi này đến trường luyện thi khác, vô cùng căng thẳng. Giờ lên đại học, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lấy cớ là nghỉ hè ở lại trường, thực tế là vụng trộm trốn về quê, trốn ở nhà ông nội.
Đang rảnh rỗi sinh nông nổi thì gặp Ngô An. Hắn cảm thấy mình đã tìm được chân lý cuộc sống, mỗi ngày thức dậy đều tràn đầy nhiệt huyết, đối với tương lai càng thêm mong đợi.
Chứ không như trước kia, mông lung, vô tri, lại còn nổi lên tâm lý phản nghịch vì bị cha mẹ điều khiển cuộc đời. Cuộc sống như vậy, mới là thứ hắn muốn...
Kỳ thật, cạy bào ngư cũng không dễ, mà lại rất nhàm chán, phải lội trong biển tìm kiếm, tìm được rồi thì ngồi xổm xuống, dùng xẻng cạy, cạy được bào ngư rồi thì ném vào túi lưới. Cứ lặp đi lặp lại.
Nhưng mà.
Vì bọn họ cạy bào ngư dưới đáy biển, phải bơi lên mặt nước lấy hơi, rồi lại lặn xuống tìm tiếp, nên có thêm chút thú vị.
Tựa như đang chơi trò chơi vậy.
Ngay cả việc đào khoáng trong game, có người còn mải mê đến quên cả mệt.
Vì sao?
Vì đào một chút là lại thu được một khối khoáng thạch, cảm giác thu hoạch này rất đã.
Ngô An và A Thanh lúc này cũng rất thoải mái.
Bào ngư ở đây, xem thì không phải nuôi, nhưng có lẽ vì chưa ai khai thác nên con nào con nấy đều không nhỏ, gặp phải con nào quá nhỏ, bọn họ cũng chẳng thèm cạy.
Cho nên, tính trung bình, cứ mỗi xẻng xuống, cơ bản đều được con bào ngư nặng bảy tám lạng.
Thế là thế nào?
Một xẻng này, ít nhất cũng kiếm được bảy tám chục tệ!
A Thanh lúc này đang cạy bào ngư, trong lòng không ngừng hô: "Tám! Mười! Tám! Mười!"
Nếu hắn mà kêu thành tiếng.
Chắc người ta tưởng hắn đang vung búa tạ ấy chứ.
Túi lưới đầy, hai người nối đuôi nhau trở lại bờ, giờ này vẫn đang xuống triều, còn chưa đến lúc triều lên, dù có đến lúc triều lên thì cũng chẳng sao.
Vốn dĩ là làm việc dưới nước mà, lại thêm gió êm sóng lặng, cho dù có triều lên cũng không đáng ngại, hơn nữa trên người còn buộc dây thừng.
Có song trọng bảo hộ, trừ phi vận may cạn sạch, nếu không thì hắn và A Thanh nhất định sẽ không dừng tay.
A Thanh đưa túi lưới cho Mạch Hàng Vũ, trực tiếp ngồi xổm xuống đất, há hốc mồm thở dốc.
Mệt.
Quá mệt mỏi.
Vốn dĩ cạy bào ngư đã là một việc vô cùng tốn sức, đừng nói chi là còn phải lặn xuống đáy biển, càng làm tăng độ khó công việc.
Đừng nói A Thanh, Ngô An cũng thở hồng hộc.
Đổ bốn túi lưới bào ngư vào túi xách da rắn, túi da rắn đã căng phồng, ước chừng phải được gần một trăm cân!
Rút một điếu t·h·u·ố·c.
A Thanh lại xuống biển.
May mà có mặc đồ lặn, chứ cứ ngâm mình dưới nước biển thế kia, mệt hay không thì chưa nói, chỉ sợ xương cốt cũng không chịu nổi.
Lại hơn nửa giờ nữa.
Hai người lên bờ.
Lần này A Thanh mệt mỏi đến mức bủn rủn cả chân tay, túi lưới cũng chẳng kéo nổi, vẫn là Mạch Hàng Vũ phải xuống nước giúp, kéo cả túi lưới lẫn người lên bờ.
Mạch Hàng Vũ nói: "A Thanh, để ta xuống thay cho."
A Thanh gật đầu.
Mạch Hàng Vũ vẫn còn rất k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, nghĩ thôi đã thấy rất thú vị rồi.
Thay quần áo xong.
Mạch Hàng Vũ không đợi được nữa, liền xuống biển.
Ban đầu nói là 5 giờ về, nhưng vì p·h·át hiện bào ngư, lại thêm vận may, nên kéo đến gần tối mới xong việc.
Ngô An c·ở·i mặt nạ, cả người ngửa mặt nằm trên đá ngầm, mặc cho thủy triều lên xuống rửa trôi thân thể, hắn lười nhúc nhích.
Hắn mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động.
Cuối cùng, lão Mạch không chịu nổi nữa, kéo hắn lên chỗ cao hơn trên đá ngầm.
Mạch Hàng Vũ cũng ngồi xổm xuống, hỏi: "Ca, làm tiếp không?"
"Làm thì để em ra thuyền lấy đèn pha."
"Em thấy đèn pha kia c·h·ố·n·g nước."
Ngô An lắc đầu.
Hắn không còn sức nói chuyện, cũng không muốn nói chuyện.
Đèn pha thì c·h·ố·n·g nước thật, nhưng chắc chắn không thể ngâm lâu trong nước biển, hơn nữa trời tối, hệ số nguy hiểm cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Mấu chốt là, vận may của hắn vừa mới tiêu hao sạch sẽ.
Không có vận may, bào ngư trở nên khó tìm hơn rất nhiều, một mặt là do ảnh hưởng của vận may, mặt khác là bào ngư gần bờ đã bị khai thác gần hết, muốn tìm được nhiều hơn, phải lặn sâu hơn xuống đáy biển.
Mà tình hình đáy biển đâu phải đường bằng phẳng, càng xuống sâu càng phức tạp.
Hôm nay như vậy là viên mãn rồi.
99 điểm vận may vậy mà tiêu hao sạch sẽ, hắn rất mong chờ hôm nay có thể k·i·ế·m được bao nhiêu tiền.
"Vậy mình về thôi."
"Tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn thì thu dọn."
"Đêm nay n·g·ư·ợ·c thuyền về thì chắc phải muộn hơn bình thường."
Lão Mạch vừa nói vừa giúp kéo lưới.
Còn hai cái túi da rắn rưỡi, bốn người như kiến tha mồi, phải mấy lượt mới chuyển hết hải sản và đồ giữ lạnh lên thuyền.
Nằm trên mui thuyền, Ngô An và Mạch Hàng Vũ uống rất nhiều nước, ăn một chút đồ ăn vặt, mới hơi hoàn hồn lại được.
Lão Mạch hỏi: "Mình về bến tàu ở thôn hay là về bến tàu ở trấn?"
Ngô An nghĩ nghĩ: "Về bến tàu ở thôn trước đi."
"A Thanh, đến lúc đó cháu xuống thuyền về nhà nghỉ ngơi trước đi."
"Tin được ca không?"
A Thanh hô: "Ca, anh nói gì thế!"
Ngô An cười cười.
Hắn nhìn về phía lão Mạch, nói: "Lão Mạch, đến lúc đó cháu cũng xuống thuyền."
"Cháu với Hàng Vũ lái xe về, mình đến lúc đó tập trung ở bến tàu."
Hắn có đi thuyền hay không không quan trọng, xuống thuyền có thể khiến người nhà yên tâm, khỏi phải không nhìn thấy hắn lại nơm nớp lo sợ.
Lão Mạch lái thuyền, t·r·ả lời: "Được, chắc phải bốn năm tiếng nữa mới về đến bến tàu."
"Các cháu cứ nghỉ ngơi một lát đi."
Mạch Hàng Vũ nói: "Đúng đó, ngủ một giấc chắc sẽ đỡ hơn nhiều."
Ngô An cười cười: "Đâu có."
"Ngủ một giấc dậy chỉ thấy toàn thân đau nhức thôi."
A Thanh m·ã·n·h liệt gật đầu.
Điểm này hắn thấm thía vô cùng, hiểu rõ hơn ai hết.
Mạch Hàng Vũ nhịn không được nhăn nhó, hôm nay thật sự cảm giác thân thể bị móc rỗng a, cảm thán nói: "Ngư dân thật là vất vả."
Lão Mạch cười: "Ngư dân bình thường muốn khổ cực thế này, cầu còn không được ấy chứ."
Mọi người cũng cười theo.
Chuyến đi này có thể nói là viên mãn trở về, lão Mạch câu cá rất hăng say, Mạch Hàng Vũ càng được thể nghiệm song trọng niềm vui thú của việc câu cá và ra biển bắt hải sản.
Ngô An và A Thanh thì thực tế hơn, nghĩ đến có thể k·i·ế·m được một món hời, mệt mỏi mấy cũng thấy vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận