Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 50: Đều bán cho ta đi

Chương 50: Đều bán cho ta đi
Ngô An có chút há hốc mồm, nhất thời khựng lại.
Nói là quen biết, là bởi vì thật sự là hắn quen biết.
Cố An Nhiên.
Là thôn bên cạnh.
Lúc đi học, nhỏ hơn hắn một lớp, xem như "học muội". Hắn vì sao quen biết? Vì Cố An Nhiên rất xinh đẹp, cả trường có thể dùng "Không ai không biết, không người không hay" để hình dung.
Hắn cũng từng thấy qua ở trường, những hình dung từ mà đồng học dùng để tán dương vẻ đẹp kia vô cùng thích đáng.
Thành tích của Cố An Nhiên cũng rất tốt.
Hắn còn biết, Cố An Nhiên không có học đại học, vì lý do gia đình, t·h·i đậu rồi nhưng không lên tr·ê·n, vì sao hắn biết?
Đương nhiên không phải vì hắn ái mộ người ta, nên vụng t·r·ộ·m chú ý.
Mà là vì lão cha có ghi chép chuyện của Cố An Nhiên trong cuốn sổ.
Trước kia, hai thôn s·á·t nhập, lão cha vẫn là cán bộ thôn ủy, làm những việc lặt vặt tốn c·ô·ng mà không có kết quả.
Ví dụ như giải quyết t·ranh c·hấp ở quê nhà.
Trong đó có chuyện nãi nãi Cố An Nhiên sau khi m·ấ·t, nền nhà bị Đại bá chiếm, khiến Cố An Nhiên trong thôn không có cả chỗ ở.
Lão cha toàn lực giúp đỡ, nhưng không thể giúp được Cố An Nhiên.
Về sau, Cố An Nhiên rời thôn, như hắn ra thành thị xông xáo, từ đó bặt vô âm tín.
Trong cuốn sổ, lão cha viết "Ảo não, bất đắc dĩ, vô năng" vì không giúp được Cố An Nhiên.
Vì sao không giúp đỡ?
Lão cha cũng viết rõ, thật ra không thể trách lão cha, đó là lo cho gia đình "Lịch sử còn sót lại vấn đề", lão cha đã làm hết sức có thể.
Lúc trước nhìn thấy, Ngô An còn cảm thán, đúng là vận m·ệ·n·h long đong, thì ra tr·ê·n đời có người còn t·h·ả·m hơn hắn.
Hắn có chút cảm động lây, thậm chí cảm thấy họ đều là t·h·i·ê·n nhai lưu lạc, hắn là trốn đi, Cố An Nhiên là bị ép đi, chắc hẳn tâm trạng rời quê hương còn tệ hơn hắn gấp vạn lần.
Mấy ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu, thấy Cố An Nhiên lùi lại nửa bước, hắn vội đùa giọng: "Đương nhiên biết, ai mà không biết đại giáo hoa."
Nói xong, hắn cười gượng hai tiếng.
Ai ngờ Cố An Nhiên lại lùi thêm nửa bước, đêm khuya ra biển bắt hải sản, có gã lạ mặt tới nói năng lỗ mãng thế này.
Ai mà không sợ.
Nàng không bỏ chạy đã là gan lớn.
Ngô An kịp phản ứng, vội giải t·h·í·c·h: "Ta hơn ngươi một khóa, còn là đại diện học sinh ưu tú phát biểu, không biết ngươi có nhớ không."
Cố An Nhiên lại lùi thêm nửa bước: "Là anh."
Ngô An tròn mắt.
Sao thế này?
Biết hắn rồi, sao còn lùi lại?
Hắn bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng ra biển bắt hải sản thôi, cô xem này."
Cố An Nhiên thấy t·h·ùng nước trong tay hắn, đôi mắt to sáng ngời mới dịu đi, "À" một tiếng, rồi đi sang bên.
Ngô An nhún vai, người ta rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn, rất đề phòng, hắn không cần t·h·iế·t phải xáp tới, chỉ khiến người ta hiểu lầm.
Đi xuống kia xem sao, nước biển vừa hay táp tới mắt cá chân.
Chỗ này kẹp và xẻng không ăn thua, hắn lấy cái cào ra, ngồi xổm xuống, cào hai đường trong nước biển.
Lại s·ờ tay vào, vớ được con sò trong bùn:
"Cũng còn to."
Ngô An rửa bằng nước biển, sò không nhỏ, to bằng hai ngón cái hắn, dưới đèn có ánh hồng, hoa văn rất đẹp.
Vừa to vừa mập.
Đào nó!
"Tõm" một tiếng, hắn ném vào t·h·ùng, dứt khoát thêm vận khí vào cái cào.
Vận khí: 48(5).
Đối tượng: Cái cào tự chế (3).
Giới t·h·iệu: C·ô·ng cụ bắt hải sản thông thường, tìm hải sản dưới cát, cào đến đâu hải sản hết đường trốn.
Không còn gì để nói.
Cào thôi.
Nhờ vận khí, cào một đường là có thu hoạch, lại còn nhiều, bốc tay là được một nắm, ném vào t·h·ùng nước kêu bịch bịch, rất êm tai.
Đấy là âm thanh của thu hoạch.
Tuy sò không bán được bao nhiêu, nhưng nhiều cũng kiếm ra tiền, dân trong thôn có người chuyên đi cào sò bán.
Chẳng sao cả, bãi biển này nhiều sò nhất, ngoài ốc hương và ốc gai.
Cứ cắm đầu cào gần một tiếng, Ngô An mới đứng thẳng dậy, xương cốt kêu "rốp rốp", chua cả người.
Hắn nhấc vai, lấy áo lau mồ hôi, thầm nghĩ: "Cũng mệt phết."
Chủ yếu là một cào nhiều sò quá, cào tốn sức.
Bên kia.
Cố An Nhiên luôn lén nhìn.
Đầu tiên, nàng cảnh giác, rồi thấy Ngô An cào sò thật, nhưng nhìn rồi nàng chấn kinh, Ngô An may mắn quá.
Một t·r·ảo cả nắm.
Tuy nàng đứng xa, không tiện chiếu đèn trực tiếp, nhưng nghe tiếng sò rơi vào t·h·ùng nước rất rõ.
Nàng toàn nhặt từng hai con, có tiếng gì đâu.
Ngô An số đỏ quá đi.
Nàng ngưỡng mộ quá đi.
Ngô An không để ý mình bị lén nhìn, duỗi lưng, tiếp tục ngồi xổm cào, hao vận khí lại thêm vào.
Nước triều lên thì dạt lên.
Cả túi da rắn cũng dùng đến, t·h·ùng nước đầy thì đổ vào túi, không biết bao lâu, cào một đường chẳng thấy sò.
Lúc ba bốn con, lúc chẳng có con nào, không đào được sò, lại cào ra hai con trai.
Ngô An mới ngẩng lên nhìn quanh, thấy đã lùi sát vào bãi cát.
Túi da rắn đã đầy, t·h·ùng nước cũng đầy.
Quả là thu hoạch lớn.
Tài nguyên chỗ này cũng không tệ.
Vì hai thôn sát nhau, thường xảy ra xích mích, dân hai thôn lại không hay qua đây.
Chẳng ai muốn k·i·ế·m được ít tiền mà bực mình.
Ngô An nhìn túi da rắn và t·h·ùng sò lớn, lại khó nghĩ, làm sao mang về?
Hắn không mang điện thoại đi biển, nhưng đ·á·n·h giá thời gian, giờ ít nhất phải mười giờ đêm, giờ này ai cũng ngủ rồi, tìm người giúp cũng khó.
Đúng lúc này.
Bên cạnh có tiếng Cố An Nhiên: "À. . . Ngô An, anh đào nhiều sò nhỉ."
Ngô An quay lại, gật đầu: "Ừ, nhiều thật."
"Cô cũng đào được nhiều mà."
"Không bằng anh, tôi mới đào được hai t·h·ùng." Cố An Nhiên dừng một chút, hỏi: "Anh đào nhiều sò thế, định đem bán à?"
"Ừ, để lại ít ăn thôi."
"Hay là anh bán hết cho tôi đi, tôi hay ra chợ mua, sáu tệ một cân, tôi mua giá đó được không?" Cố An Nhiên khẽ nói, nghe ra nàng hơi thẹn t·h·ùng.
Ngô An hỏi: "Cô mua bao nhiêu?"
Cố An Nhiên: "Hết."
Ngô An kinh ngạc: "Cô. . . Cô mua nhiều sò thế làm gì?"
Cố An Nhiên đáp: "Tôi mua rồi chế biến đem ra trấn bán, trước tôi bán mấy lần rồi, bán được lắm."
Ngô An giật mình, gật đầu: "Được, vậy bán cho cô."
"Tôi về lấy xe." Cố An Nhiên mừng ra mặt, "Anh đợi nhé, tôi đi nhanh thôi."
Ngô An thấy nàng xoay người chạy, vội nói: "Cô chậm thôi, đừng vội."
Cố An Nhiên không ngoái đầu lại, vẫy tay.
Ngô An nhìn bím tóc đuôi ngựa của nàng lúc ẩn lúc hiện khi chạy, không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận