Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 171: Tiêu sạch

Chương 171: Tiêu sạch
Ngô An ăn xong mấy cái bánh bao lớn, ợ một cái, thư thái. Cấp cao cục đúng không, muốn chơi thì phải chơi kiểu này. Cùng lắm thì hắn cũng nhớ một cái, đến lúc đó khoe khoang với Cố An Nhiên một mặt, còn có thể tăng lên một đợt tình cảm, giải tỏa càng nhiều "Quyền hạn".
Ngô An ăn xong bánh bao, lại uống một chén lớn sữa đậu nành ép tươi, nói: "Tẩu tử, ngươi về sau không cần đặc biệt đưa tới."
"Ta nếu về nhà ăn điểm tâm, sẽ sớm nói với ngươi một tiếng."
"Việc này nếu để người trong thôn nhìn thấy, lại nói ta không hiểu chuyện."
Lúc đầu hắn định buổi sáng tùy tiện ăn tạm chút gì đó, hoặc là ra trên trấn ăn điểm tâm. Hôm nay cũng có việc phải làm. Đầu tiên cần phải đi sang tên thuyền đánh cá, đó là hạng nhất đại sự. Nếu không phải hôm qua quá muộn, hôm qua hắn đã muốn đi rồi, để tránh đêm dài lắm mộng. Làm xong việc này, xem giờ giấc rồi quyết định có nên ra biển hay không.
Vừa rồi rửa mặt, hắn tiện thể nhìn một chút vận khí giá trị, là ba mươi lăm điểm. Không coi là nhiều không tính ít. Tiêu hao chút chút rồi lại gom góp được một chút, không ra biển thì cũng trêи cơ bản có thể tiêu hao không sai biệt lắm. Chủ yếu là bây giờ còn chưa có mở biển. Chờ mở biển mới là lúc hắn đại triển thân thủ, đến lúc đó chỉ riêng địa lồng thôi e rằng cũng tiêu hao không ít vận khí giá trị. Hơn ba mươi điểm vận khí giá trị, sợ rằng chỉ đủ giật gấu vá vai. Chớ đừng nói chi là chờ hắn về sau k·i·ế·m tiền, súng bắn chim đổi đại p·h·áo, lưới k·é·o thuyền gia trì vận khí giá trị, khẳng định sẽ là một con số t·h·i·ê·n văn. Chỉ là suy nghĩ một chút thôi, hắn đã không khỏi k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
Mai Nguyệt Cầm gật đầu, ý nói đã biết. Việc nàng đến đưa điểm tâm, thực ra là muốn xem hôm qua Ngô An có làm chuyện gì khác người hay không. Nếu có, nàng cũng phải nghĩ cách bù đắp.
Mai Nguyệt Cầm dọn dẹp hộp cơm, hỏi: "Hôm qua trừ ăn với uống ra, có tiến triển gì với con gái người ta không?"
"Ta thấy con bé đó có ý với ngươi thật đấy, rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào?"
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi không được 'cưỡi lừa tìm ngựa'."
"Hắc hắc con gái người ta không nói, đến lúc đó còn có thể hủy thanh danh của ngươi."
Ngô An nghĩ nghĩ, cũng không có gì phải giấu diếm, nói: "Ta với An Nhiên x·á·c định quan hệ rồi."
Mai Nguyệt Cầm sắc mặt vui mừng, có chút k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nói: "Ta biết ngay, hai đứa cùng nhau ăn cơm là có chuyện mà."
"An Nhiên cô nương, không chê vào đâu được, đã hai đứa x·á·c định quan hệ rồi, thì đổi t·h·i·ê·n đi tìm người hỏi thăm tình hình nhà nàng đi."
"Không vấn đề gì, để cha tìm bà mối hỏi người ta một chút."
n·ô·ng thôn là như thế này. Không phải cứ nói hai người ưng nhau là được, biết bao đám hảo hảo hôn sự lại là do đi nghe ngóng mà ra, vạn nhất có người cố ý phá đám, tung tin đồn nhảm, chuyện tốt cũng khó thành.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Ngô An rất phản cảm với việc này, nhưng tẩu tử nói vậy cũng là vì hắn suy nghĩ, hắn cũng không tiện nói lời nặng, nói: "Tẩu tử, ta với An Nhiên mới vừa x·á·c định quan hệ thôi, còn chưa yêu đương gì cả, nói đến kết hôn thì còn sớm."
"Với lại ta còn chưa hai mươi hai tuổi, An Nhiên đến giờ còn chưa hai mươi nữa."
"Coi như để chúng ta kết hôn ngay thì cũng không được, p·h·áp luật không cho phép."
Mai Nguyệt Cầm gật đầu: "Cũng phải."
"Việc này x·á·c thực không vội được."
Ngô An thấy tẩu tử đã bị thuyết phục, thừa thắng xông lên nói tiếp: "Ngươi cũng đừng tìm người nghe ngóng gì cả, ta sẽ từ từ tìm hiểu."
"Đợi hiểu rõ rồi, mọi chuyện tự nhiên là 'nước chảy thành sông'."
Trêи thực tế. Hắn quá rõ tình hình của Cố An Nhiên rồi. Nói vậy chủ yếu là để tẩu tử bỏ ý định đó đi, hắn luôn cảm thấy việc đi nghe ngóng nhà người khác như vậy là đang xem t·r·ộ·m đời tư của người ta. Cho dù là người trong thôn ai cũng vậy, là lệ cũ thì hắn cũng cảm thấy không t·h·í·c·h hợp.
Nhìn tẩu tử gật gật đầu, Ngô An thở phào nhẹ nhõm. Tẩu tử là người thật thà, đã hứa không mù quáng nghe ngóng, thì chắc chắn sẽ không lật lọng.
Đưa tẩu tử ra ngoài, không lâu sau A Thanh cũng tới: "Ca, hôm nay cho ta đi huyện với."
Ngô An hỏi: "Có chuyện gì?"
A Thanh gãi gãi đầu: "Muốn mua cho mẹ ít quần áo, ta thấy mẹ nhiều năm không mua quần áo mới rồi."
Ngô An sững sờ, cười nói: "Được, coi như n·g·ư·ợ·c lại là nhắc nhở ta."
"Vậy xong việc chúng ta cùng đi mua sắm một phen."
A Thanh toe toét cười.
Hai người cưỡi xe lôi thẳng ra trên trấn, đem xe ném ở trêи trấn, không dám chạy thẳng vào huyện. Đến giao lộ, Quảng Lương Tuấn đã ở đó. Cũng không chào hỏi gì. Đợi không bao lâu xe kh·á·c·h đến. Đến thẳng bộ phận quản lý tàu cá.
Thủ tục không rườm rà, rất nhanh đã làm xong thủ tục sang tên. Cầm giấy chứng nh·ậ·n trêи tay, Ngô An thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau bao nhiêu khó khăn trắc trở, thuyền đánh cá xem như đã tới tay.
Nhưng việc này vẫn chưa xong đâu. Hắn mua thuyền đánh cá, cũng đồng nghĩa với việc kế thừa khoản tiền bồi thường do thuyền đánh cá bị hủy. Nói cách khác, tiền bồi thường của Lâm Hổ là phải cho hắn.
Quảng Lương Tuấn và Lâm Hổ hiệp thương là dựa trêи giá cả sửa chữa hoặc thay động cơ để bồi thường. Vì chuyện xảy ra đột ngột, lại thêm cả hai đều đang bị giam trong sở c·ô·ng an, không có cách nào x·á·c định được giá trị cụ thể của việc sửa chữa hoặc thay động cơ, nên số tiền đó chưa được đưa ngay tại chỗ. Với lại đưa cũng vô dụng, nhiều nhất bồi thường được vài vạn tệ, còn chưa đủ trả nợ cho lão Đàm. Hắn thật sự là đường cùng, chỉ còn cách tranh thủ thời gian bán thuyền cho Ngô An, để Ngô An đi tìm Lâm Hổ đòi tiền bồi thường. Theo Quảng Lương Tuấn thì Lâm Hổ nhiều nhất cũng chỉ bồi thường cho vài vạn tệ, mà tiền bồi thường thì chưa chắc đã có thể cầm được ngay.
Hắn không nói nhiều. Coi như lén chôn quả bom cho Ngô An, thậm chí rất mong Lâm Hổ quỵt nợ không t·r·ả tiền.
Hắn làm sao biết được, Ngô An cũng sớm đã đào sẵn một cái hố to chờ Lâm Hổ.
Ba người làm xong thủ tục, sau khi ra khỏi cửa liền đến thẳng ngân hàng. Ngô An đem tất cả tiền rút ra hết, đưa cho Quảng Lương Tuấn ba vạn sáu, Ngô An trong tay chỉ còn lại chưa đến một vạn tệ. Tiền không nhiều lắm, không quan trọng. Hiện tại hắn còn đang nợ một đống nợ bên ngoài, Trần Long và Lâm Hổ, có thể vớt lại được một mẻ lớn.
Ngô An dẫn A Thanh thẳng đến cửa hàng lớn nhất trong huyện. Hiện tại cửa hàng cũng trêи cơ bản không khác gì so với tương lai. Các loại nhãn hiệu rực rỡ muôn màu, hai người đi trước đến khu đồ nam của Hải Lan Chi Gia. Ra khỏi Hải Lan Chi Gia, lại lên một tầng nữa, tầng này toàn bộ đều bán đồ nữ.
Ăn trưa trong trung tâm thương mại xong, túi xách trong tay hai người đã sắp xách không nổi nữa. Dùng tiền rất thoải mái, cứ dùng tiền là thấy thoải mái. Nhất là dùng tiền cho người nhà, niềm vui còn tăng lên gấp bội.
Ngồi lên xe về trêи trấn, buổi trưa xe vắng, Ngô An tìm chỗ ngồi dựa lưng phía sau, sau khi ngồi xuống, móc hết tiền trong túi ra, cẩn thận đếm một lượt, còn lại hai mươi tư tệ tám hào. Đúng là 'một khi trở lại trước giải phóng'. Nhưng so với mình của một tháng trước, không nói đến chuyện tu sửa phòng cũ, mua đồ điện cho người nhà, hắn còn có ba bất động sản trong trấn và ngoài thôn, một chiếc thuyền đánh cá. Quan trọng nhất là hắn đã thay đổi quỹ đạo nhân sinh, không còn là gánh nặng của gia đình, ngược lại có thể giúp đỡ người nhà và anh chị, còn cải t·h·i·ệ·n mối quan hệ phụ t·ử vốn đã vô cùng tệ hại với lão cha.
Thu hoạch này không thể nói là ít được. Và đây mới chỉ là bắt đầu.
A Thanh thấy Ngô An cầm chút tiền lẻ mà xuất thần, hỏi: "Ca, có chút tiền lẻ đó thì có gì hay mà nhìn chăm chú vậy?"
"Ngươi...chẳng lẽ không có tiền thật à?"
Ngô An gật đầu: "Gần đây chi tiêu hơi lớn."
"Lát nữa về trêи trấn, tìm chỗ bơm nước vào cái ao 'hố tiếng dội m·á·u'."
"A, đúng rồi, nếu không có gì bất ngờ, khoản bồi thường của Trần Long hôm nay sẽ chuyển khoản."
Kết quả, 'nếu không có gì bất ngờ', 'ngoài ý muốn' vẫn cứ xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận