Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 160: Chép làm việc ai không biết a

Chương 160: Chép việc gì mà ai không biết à?
Ngẫm lại cũng đúng thôi.
Bây giờ đã là năm 2012, không ít địa phương đã sớm phát triển du lịch văn hóa.
Có những khu dân cư đã thành công, không ít người đều k·i·ế·m đầy túi.
Cho dù bên này vẫn chưa bắt đầu, nhưng ai cũng biết đây là cơ hội buôn bán.
Chép việc thôi mà. Ai mà không biết chứ.
Hơn nữa nơi này gần biển. Phong cảnh cũng không tệ.
Khuyết điểm duy nhất là hơi xa xôi, nhưng giao thông đang ngày càng phát triển, khuyết điểm này chẳng đáng là bao.
Tương lai có thể lắm chứ!
Ngô An càng nghĩ càng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, tính cả phòng cũ của nhà, hắn đã có bốn bộ nhà.
Khỏi phải nói mấy căn nhà kia vừa già vừa nát vừa cũ, nhưng cũng là nhà cửa đó!
Cái gì gọi là tài sản? Đây chính là!
Khóe miệng không tài nào nhịn được cứ nhếch lên.
Cất bản hợp đồng mua bán đã đóng dấu, Ngô An vội vàng cảm ơn Trần chủ nhiệm.
Trần chủ nhiệm không nói một lời, ôm bình trà đi vào văn phòng.
Ngô An cười cười, hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng của Trần chủ nhiệm lúc này, dù sao con vịt đến miệng rồi lại bay đi, ai mà không p·h·á phòng cho được.
Trần chủ nhiệm không gây khó dễ cho hắn đã là tốt lắm rồi.
Mạch Hàng Vũ không giấu được niềm vui sướng trong lòng, cao hứng nói: "Anh, chúc mừng anh."
Ngô An cười: "Cùng vui, cùng vui."
Mạch Hàng Vũ nói: "Tranh thủ thời gian còn sớm, chúng ta nhanh đến huyện, biết đâu kịp làm thủ tục đợt 1."
Chỉ khi làm xong thủ tục, những căn nhà này mới thực sự thuộc về Ngô An.
Lúc này, cậu ta còn sốt ruột hơn cả Ngô An, chính chủ.
Mạch Hàng Vũ có một dự cảm, cuộc đời cậu sẽ thay đổi rất nhiều nhờ chuyện này, nên cậu rất mong mọi việc suôn sẻ hoàn thành.
Ban đầu Ngô An định thuê xe.
Mạch Hàng Vũ trực tiếp nhìn lão Mạch.
Lão Mạch biết làm sao giờ?
Đây là lần đầu cháu trai làm sự nghiệp, ông nội đương nhiên phải ủng hộ.
Xe của lão Mạch là xe việt dã, chở sáu người vẫn thoải mái.
A Thanh không đi cùng.
Hắn có việc quan trọng hơn, đó là phải đi theo dõi Quảng Lương Tuấn.
Hôm nay Quảng Lương Tuấn sẽ được thả.
Ngô An phải bận việc mua bán nhà cửa, thật sự không đi được, nên chỉ có thể nhờ A Thanh theo dõi.
Hắn không muốn tính toán đến chín mươi chín phần trăm rồi, đến phút cuối lại xảy ra biến cố.

Đến huyện.
Thủ tục diễn ra vô cùng thuận lợi.
Có con dấu của thôn, các loại giấy tờ cũng đầy đủ, cộng thêm Ngô An cũng là dân cư tr·ê·n trấn, nên có thể mua bán nhà cửa.
Sau khi làm xong thủ tục, Ngô An lại dẫn mọi người đến quầy ngân hàng để chuyển khoản.
Không còn cách nào khác, số tiền quá lớn, điện thoại không làm được.
Trực tiếp mua ba căn nhà, tổng cộng 165.000 tệ, xem như phi vụ lớn nhất của hắn kể từ khi trùng sinh đến nay.
"Hay quá, có lẽ phải làm phiền mấy người thêm vài ngày, chúng tôi phải ở lại nhà mấy ngày, dọn dẹp một chút." Lão Trần có chút ngại ngùng nói.
"Chuyện nhỏ." Ngô An cười, dù sao bây giờ nhà đã thuộc về hắn, đã là miếng thịt nuốt vào bụng, hắn không lo lắng sẽ có biến cố gì, nói: "Đừng khách sáo."
"Các người cứ ở tạm mười ngày nửa tháng cũng không sao."
Lão Trần nói: "Không cần lâu vậy đâu."
"Tôi không thể chờ đợi thêm được nữa."
"Đi khắp cả nước, đó là mơ ước lớn nhất của đời tôi."
"Nhưng kết hôn sinh con rồi thì thân bất do kỷ, giờ bạn đời mất, con cái cũng đã yên bề gia thất, tôi cuối cùng cũng có thể lên đường."
"Nếu có cơ hội, tôi còn muốn đi nước ngoài nữa."
"Tôi không về cùng các cậu, tôi phải đi lấy xe."
Nói xong, lão Trần vẫy tay với mọi người, đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.
Lão Mạch nhìn theo có chút thất thần.
Ngô An hỏi: "Lão Mạch, nếu ông muốn, cũng có thể giống như lão Trần."
Lão Mạch lắc đầu: "Thật sự ngưỡng mộ, nhưng tôi không được, mỗi người có chí hướng riêng."
Lão Tạ và Trần Quân cũng không đi cùng.
Trần Quân vốn dĩ đã không ở tr·ê·n trấn, vốn còn cảm thấy nhà không bán được, mất công mấy ngày, không ngờ đột nhiên vận may ập đến, nhà bán được, tiền đã vào tay.
Anh ta cũng cáo từ luôn.
Lão Tạ thì phải đến b·ệ·n·h viện, Ngô An gọi ông ta lại, móc từ trong túi ra một phong bì đỏ, trực tiếp nh·é·t vào tay lão Tạ: "Chúc bác mau khỏi."
"Không được từ chối đâu đấy."
"Tiền không nhiều, cầm lấy, coi như chút lòng thành của ba người chúng tôi."
Tay lão Tạ hơi r·u·n rẩy, liên tục cảm ơn.
Chờ lão Tạ rời đi, ba người cũng lập tức lên xe, ngồi lên xe, Mạch Hàng Vũ cao hứng ngân nga, thỉnh thoảng còn kêu lên vài tiếng.
"Anh à, thật sự, em có hơi bị sốc, ba căn nhà cứ thế mà vào tay."
"Bạn học rủ em chơi game, em bảo không rảnh, đang bận buôn bán mười mấy vạn, nó còn không tin, bảo em khoe mẽ."
"Buôn bán còn có ý nghĩa hơn chơi game nhiều."
"Em cảm thấy giờ phút này mới thực sự trưởng thành."
Cũng phải, Mạch Hàng Vũ mới là sinh viên năm hai, ở câu lạc bộ trong trường, cậu ta chỉ là chân chạy vặt, nhưng bên cạnh Ngô An, cậu ta là người đồng sáng lập!
Bạn bè đắm chìm trong game không kiểm soát được, cậu ta đã đi làm ăn.
Cậu ta đã đi trước bạn bè cùng trang lứa, chỉ cần nghĩ đến thôi, cậu ta đã thấy phấn khích.
Lão Mạch nhìn Mạch Hàng Vũ k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g đến không kiềm chế được, rồi lại nhìn Ngô An một mặt bình tĩnh.
Ngô An vội vàng nhắc: "Lão Mạch, đừng nhìn cháu, nhìn đường kìa."
Lão Mạch quay mắt về phía trước, nói: "A An, giờ bác có chút tin cháu có thể dẫn Hàng Vũ làm nên chuyện rồi đấy."
Ngô An vui vẻ: "Mong bác nói trúng."

Trở lại tr·ê·n trấn thì vừa đúng giữa trưa.
Mua được nhà, theo lệ cũ, đương nhiên là phải ăn mừng một chút.
Vẫn là Tần tổng quán rượu.
Đặt một bàn tiệc, gọi điện cho Cao Cường Kỳ, anh ta vừa hay rảnh, đương nhiên đến tiếp kh·á·c·h.
A Thanh là người đến c·u·ố·i cùng.
Uống một cốc nước lớn, thở phào, nói: "Anh, Quảng Lương Tuấn vừa ra khỏi đồn c·ô·n·g an là bị lão Ngũ đè xuống xe chở đi luôn."
"Em thấy bọn họ vào văn phòng rồi em mới đi."
Ngô An gật đầu: "Vất vả rồi."
Hắn yên tâm rồi.
Lão Đàm rất chuyên nghiệp, khỏi phải bàn.
Không có gì bất ngờ xảy ra, thuyền đ·á·n·h cá sẽ rất nhanh về tay.
Chỉ là tiền trong tay không còn nhiều lắm, tính ra chỉ còn hơn hai vạn, nhưng hắn cũng không hoảng hốt, ngoài số tiền trong tay, hắn còn khoản bồi thường bốn vạn của nhà họ Trần chưa về tài khoản.
Cao Cường Kỳ biết Ngô An mua ba căn nhà một cách lặng lẽ, tỏ ra ngạc nhiên, biết là định làm du lịch, anh ta trầm ngâm một tiếng, nói: "Việc này có tiềm năng."
Ngô An cười, cũng hiểu ý của Cao Cường Kỳ, có tiềm năng nhưng không có nghĩa là có thể k·i·ế·m được tiền, dù sao làm ăn mà, chung quy là có rủi ro.
Chính x·á·c mà nói, tr·ê·n đời này không có việc gì chắc chắn có lãi cả.
Nhưng ai bảo hắn là người trùng sinh.
Rất nhiều chuyện hắn đã sớm biết đáp án, chỉ là chép việc thôi, muốn chắc chắn k·i·ế·m tiền không phải chuyện khó.
Cao Cường Kỳ vẫn ủng hộ việc hắn mua nhà, nhưng sau khi biết hắn liên kết với lão Đàm để tính kế Quảng Lương Tuấn, sắc mặt lại thay đổi, nói: "A An, cậu đây là bắt hổ lột da đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận