Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 414: Đi bán Long Tiên Hương

Chương 414: Đi bán Long Tiên Hương
Từ quán rượu ra.
Ngô Anh Vệ cùng Lý lão bản uống rượu, tuy không uống nhiều, nhưng cũng không lên mặt làm trưởng bối, Ngô An theo ở phía sau, nhìn hai lão tiểu tử cảm thấy vẫn rất vui vẻ.
Dạng thời gian này, thoải mái.
Gọi xe.
Về nhà.
Là xe lam.
Đến nhà, mông Ngô An thiếu chút nữa bị điên nát, lúc đầu không uống nhiều, kết quả vừa xuống xe, thiếu chút nữa nôn.
Mua xe!
Nhất định phải mua xe!
Ngô An ở trong lòng hò hét.
Vợ ra đón, thấy thế liền bắt đầu lải nhải.
Ngô An quả quyết bán cha: "Cha nhất định phải uống."
Ngô Anh Vệ tức giận trợn mắt, há mồm liền mắng đồ hỗn trướng, nói muốn thu về lời trước đó khen tên khốn tiểu tử này.
Mai Nguyệt Cầm nhìn sang.
Ngô Anh Vệ ngượng ngùng cười một tiếng: "Hôm nay trời rất đẹp a, ha ha."
Vào sân.
Mai Nguyệt Cầm nhanh đi pha trà, cho hai người giải rượu.
Ngô An ngồi xuống.
Cảm giác không thoải mái, trong túi nhét ba vạn khối tiền, căng phồng, ép tới khó chịu, móc ra, tiện tay ném lên mặt bàn.
Ngô Anh Vệ nhìn thấy: "Làm gì vậy?"
"Két sắt đều đã mua về, mau đem tiền cất kỹ."
Ngô An đứng dậy.
Đi vào phòng cất tiền.
Két sắt là lão cha đi trong huyện mua về, trên trấn không có, một cái két sắt hơn ngàn khối tiền, nói thật, thật không tính tiện nghi.
Lão cha không một tiếng động trực tiếp mua về.
Két sắt bị lão cha nhét vào trong tủ quần áo, hai lớp bảo vệ.
Trước mở khóa tủ quần áo, lại mở két sắt.
Nếu thật có tặc, muốn trộm đồ vật, hẳn là thật lao lực.
Đem tiền khóa trong tủ bảo hiểm.
Ngô Anh Vệ nhìn hắn ra, hỏi: "Thế nào, dùng tốt không?"
Ngô An cười gật đầu: "Dùng tốt."
"Nhìn cũng rất cao cấp."
"Cha, Cảm ơn."
Ngô Anh Vệ một mặt không thèm để ý khoát tay, nói: "Đi đi."
Cúi đầu uống trà.
Khóe miệng nhếch đều không nhếch xuống nổi, nước trà đến miệng kém chút rò rỉ ra.
Ngô An ngồi xuống, hỏi: "Trong thôn hiện tại thế nào?"
Ngô Anh Vệ nói: "Vẫn như vậy."
"Trần Quý nhi tử trở về, còn muốn làm loạn, bị ta khuyên nhủ."
"Hại, cũng không biết m·ấ·t mặt."
"Lâm Hổ lão bà trở về nhà mẹ đẻ, nói là chờ Lâm Hổ ra tù liền l·y h·ôn, nghe nói Lâm Hổ còn không đồng ý, ngươi nói chuyện này gây..."
Ngô An hỏi: "Vậy nhà Lâm Bân đâu?"
Ngô Anh Vệ hừ một tiếng: "Gọi điện thoại trở về, người không có trở về."
"Ngươi cũng đừng nghe ngóng."
"Ngươi cũng mệt một ngày, nhanh tắm rồi đi ngủ."
Ngô An gật gật đầu.
Trong thôn, lão cha trấn được sự tình, lão cha nói nhẹ nhõm, người ở hiện trường gặp được khẳng định không dễ dàng như vậy, mồm mép sợ là không ít phí, nhưng có thể ổn định cục diện, đây chính là bản lĩnh của lão cha.
Kể từ đó, lão cha tiếp ban hẳn là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Trở lại phòng cũ.
Gió biển gào thét, sóng Thanh Đào.
Gió lớn....
Sáng sớm hôm sau.
Sắc trời âm trầm, gió so với hôm qua còn lớn hơn chút.
Đi bến tàu dạo qua một vòng, không có người nào, có mấy người giống như hắn, không yên lòng, tới xem xét thuyền đánh cá.
Cùng lão Tạ hàn huyên hai câu.
Về đến nhà ăn điểm tâm.
"Thời tiết không tốt không thể ra biển, muốn thừa cơ nghỉ ngơi nhiều." Mai Nguyệt Cầm bới cho hắn cháo, Ngô An nói mình tự làm, Mai Nguyệt Cầm đã múc sẵn cho rồi.
Ngô Bình cười nói: "Ta thấy A An thành thục nhiều, không còn bộ dáng trẻ con."
Mai Nguyệt Cầm trừng mắt: "Đây là chuyện gì tốt, cũng đừng cùng người trong thôn đồng dạng già nhanh như vậy, có mấy người tuổi không sai biệt lắm, nhìn xem cũng chỉ nhỏ hơn cha một chút."
Ngô An buông tay: "Vậy cũng hết cách, ra biển đánh cá dãi nắng dầm sương, đâu dễ chịu bằng ca làm lão sư."
Ngô Bình không nói.
Mai Nguyệt Cầm nói: "Hai ngày này nhà ta ăn 'nhân vật chính', hảo hảo bồi bổ."
Ngô An khoát tay: "Ta không có ý kiến."
"Bất quá hôm nay ta không ăn được, phải đi trong huyện bận bịu, không biết chừng nào mới về."
Mai Nguyệt Cầm nói: "Được thôi, ta hầm kỹ, chờ ngươi trở về lúc nào cũng có thể uống."
Ngô An gật gật đầu.
Nhanh chóng ăn xong, buông bát đũa vào nhà, tìm cái túi đem Long Tiên Hương làm giả bỏ vào, cưỡi xe đạp đi ra ngoài, trước tiên liên lạc Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên mặc một thân váy hoa cũ.
Gió lớn, buộc tóc đuôi ngựa cao, không có tóc rối.
Đẹp.
Đi ra trên trấn chờ xe buýt.
Người cũng không ít.
Xe buýt chậm rãi tới, còn tốt người trên xe không nhiều, hai người có chỗ ngồi, ngồi xuống, Cố An Nhiên từ trong túi lấy khăn tay, lau mồ hôi cho hắn.
Ngô An nhìn nàng vẫn nhẹ nhàng thoải mái, hỏi: "Sao ngươi không có mồ hôi?"
Cố An Nhiên đem cánh tay dán vào hắn, nói: "Do thể chất đi."
"Trời nóng như thế, thân thể ta vẫn lạnh lẽo."
"Ít vận động, rất ít mồ hôi."
"Trừ phi hoạt động mạnh."
Ngô An kinh ngạc, thật đúng là, ôm Cố An Nhiên không buông tay, trời nóng bức này, cảm giác mát mẻ hơn nhiều.
Cố An Nhiên lườm hắn một cái.
Không ôm thì thôi, nàng cũng vui vẻ để hắn cọ mà.
Vào trên trấn.
Có chính sự, Ngô An không lôi kéo Cố An Nhiên đi trước kh·á·c·h sạn ngắm cảnh, mà là đi trường dạy lái.
Có người tiếp đãi.
Là một đại ca hơn ba mươi tuổi.
Người không phải rất quen, chỉ quan hệ bình thường.
Cùng A Kim một thôn.
Có phương p·h·áp.
Mang Ngô An đi báo danh, giao tiền, 2300.
Lại đưa mấy trăm, miễn t·h·i, nửa tháng là có thể lấy bằng.
Vừa vặn Cố An Nhiên cũng mang căn cước, đến rồi, Ngô An tiện thể cho nàng làm luôn, Cố An Nhiên còn nói không muốn, Ngô An nói một câu: "Đường xá muôn vàn, an toàn là trên hết, về sau ta nếu xã giao uống rượu, cần ngươi lái xe an toàn đưa ta về nhà."
Đại ca nhắc nhở: "Lời này đúng đấy."
"An toàn là quan trọng nhất."
"Lấy bằng đơn giản, nhưng vẫn nên luyện một chút."
Ngô An rất tán thành.
Nhưng hắn không rảnh, còn phải bận chính sự.
Từ trường dạy lái ra, thẳng đến kh·á·c·h sạn.
Thời gian này ra biển, hắn không có cơ hội gặp Cố An Nhiên.
Nhớ vô cùng.
Vào cửa.
"Đi tắm trước đã."
"Được, ta giúp ngươi."
"Đỡ lấy."
"Ai... Ôi."
Váy chính là tốt... Đẹp mắt.
Phi.
Lúc này ai thèm nhìn váy....
"Chết tiệt."
"Xin lỗi, gần đây ăn nhiều hải sản, có chút tác dụng phụ!"
"Ngươi gọi cái này là tác dụng phụ? Gần như giày vò c·hết ta rồi!"
"Không sao, mấy ngày nay, ta bồi bổ cho nàng."
"Không cần!"
"Muộn rồi thì?"
"Hừ, chẳng phải ngươi bảo chỉ có trâu mệt c·h·ết, không có đất cày xấu!"
c·ô·ng thủ chi thế dị.
Mặt trời lên cao, giữa trưa hai người đều không ra khỏi phòng.
Buổi chiều vừa mệt vừa đói, mới đi bộ đi dạo ăn, Ngô An đem Long Tiên Hương mang theo.
Hắn hỏi Cao Cường Kỳ rồi.
Cao Cường Kỳ không biết bán đồ này thế nào, nhưng bảo đường đồ cổ chắc có người thu.
Cao Cường Kỳ còn nói để hắn tìm người hỏi xem.
Ngô An từ chối, nói vừa vặn muốn đi huyện, tiện đến xem tình hình.
Dù sao cũng không muốn phiền Cường ca chuyện không chắc chắn.
Cho nên liền đến.
Hai người đến phố đi bộ, mua đồ ăn, bồi Cố An Nhiên đi dạo hơn một giờ, mới mang theo nàng lừa gạt đến ngõ nhỏ đồ cổ.
Ngõ nhỏ đồ cổ vẫn rất cổ kính.
Hai bên ngõ nhỏ đều là cửa hàng, tên cổ hiên các loại, nhìn tên rất cao sang, nhìn lão bản, ai nấy như lưu manh.
Đều nói chỗ này nước sâu lắm.
Hôm nay đến xem ra sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận