Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 48: Muốn xây phòng ở mới

Chương 48: Muốn xây phòng ở mới
Ngô An đi vào trong nhà.
Ngô Bình cùng Mai Nguyệt Cầm đều đang bận rộn trong phòng bếp.
Ngô An thấy thế, cũng muốn đến giúp đỡ.
Mai Nguyệt Cầm vội vàng nói: "Trên bàn ở đình nghỉ mát có cắt hoa quả, ngươi đi ăn đi.""Không cần ngươi phải bận rộn gì đâu.""Trong phòng này nóng lắm, cũng đừng có vào."
Ngô An vẫn là đi đến, nói: "Chị dâu, ta cũng đâu phải là đứa bé ba tuổi, còn coi ta như con nít dỗ dành nữa.""Ta phải làm chút việc.""Làm ra vẻ cũng tốt, đợi lát nữa cha thấy ta tới làm việc, biết đâu còn có thể thấy vui."
Mai Nguyệt Cầm lúc này mới không nói gì.
Ngô Bình trêu ghẹo nói: "A An, ngươi tốt nhất có thể diễn cả một đời đấy."
Ngô An lên tiếng.
Kỳ thật cũng không có việc gì hắn giỏi làm, dứt khoát ngồi xổm ở trước bếp lò nhóm lửa.
Trong nhà vẫn dùng bếp lò đất. Tuy rằng cũng có bếp ga, nhưng đồ ăn nấu ra lại không có hương vị của bếp lò đất.
Không bao lâu.
Ngô Anh Vệ trở về.
Nhìn thấy Ngô An cũng ở trong phòng bếp, bốn mắt nhìn nhau, lại không nói gì, Ngô An ngược lại lên tiếng chào, Ngô Anh Vệ quay người đi ra phòng bếp.
Mai Nguyệt Cầm vội vàng nói: "Cha không nói gì là tốt rồi."
Ngô An cười cười.
Không bao lâu, đồ ăn được bày lên bàn, Mai Nguyệt Cầm từ khi trở về nhà liền bắt đầu thu xếp, làm tràn đầy cả bàn, còn đặc biệt gọi điện thoại để Ngô Bình và Ngô Anh Vệ về nhà sớm.
Nàng sớm đã mong mỏi cả nhà có thể ngồi xuống ăn một bữa cơm ngon.
Bởi vì trước đó Mai Nguyệt Cầm đã hỏi qua Ngô An và Ngô Anh Vệ về ý kiến về nhà, cho nên rất biết ý không nói gì trong lúc ăn cơm.
Bất quá, nàng cũng đã nói tiền mua thức ăn hôm nay đều là Ngô An trả, nói: "Ta nghĩ kỹ rồi, coi như đây là tiền ăn của Ngô An.""Về sau hai đứa con đều tới nhà ăn cơm.""Chị dâu không dám nói có thể làm được bao nhiêu đồ ăn ngon, nhưng lúc nào cũng có cơm nóng hổi mà ăn."
Ngô Bình gật đầu.
Ngô An nhìn về phía lão cha.
Ngô Anh Vệ uống một hớp rượu, gắp thức ăn ăn mà không nói gì.
Không nói tức là ngầm thừa nhận.
Ngô An nhếch miệng cười một tiếng: "Cám ơn chị dâu."
Mai Nguyệt Cầm cũng thở dài một hơi, móc ra hai ngàn tệ, nói: "Tiền của ngươi cho nhiều quá, cầm lại đi."
Ngô An lắc đầu, nói: "Ta để lại tiền đấy.""Chị dâu, nhiều tiền như vậy phải t·r·ả lại cho Mai bá chứ.""Những năm này, chị không ít vay tiền nhà mẹ đẻ, cứ t·h·i·ế·u hoài cũng không hay, bây giờ em có tiền thì trả bớt." Trong miệng hắn Mai bá, là cha của chị dâu Mai Nguyệt Cầm.
Việc này hắn nhớ rất rõ.
Cha và anh hai kiếm tiền vừa đủ cho gia đình chi tiêu, nhưng hắn đi học thì lại trộm cắp, tạo không ít nghiệp, đôi khi chị dâu giúp đỡ giấu giếm, không nói với cha và anh hai, liền lấy tiền dành dụm của mình ra trợ cấp.
Tiền này có không ít là nhà mẹ đẻ chị dâu giúp đỡ.
Người ta là muốn để chị dâu sống tốt hơn chút, kết quả chị dâu lại tiêu phần lớn tiền vào người hắn.
Nhà mẹ đẻ chị dâu đương nhiên sẽ không muốn số tiền này, nhưng hắn không thể không nghĩ đến việc trả.
Ngô Bình ngẩn người: "Nguyệt Cầm, em đi đòi tiền cha vợ?"
Mai Nguyệt Cầm vội vàng lắc đầu, nói: "Không có, mỗi lần em về nhà ngoại, cha mẹ em thỉnh thoảng sẽ đưa tiền cho em.""Còn có chuyện là cha thỉnh thoảng sẽ bảo Tiểu Vũ mang chút hải sản tới, trong nhà cũng ăn không hết, em liền đem ra bến tàu bán lấy ít tiền."
Ngô Bình kinh ngạc, những điều này hắn không hề hay biết.
Hắn không ngốc, lập tức hiểu ra, cha vợ và em vợ đang giúp đỡ gia đình bọn hắn.
Hắn vội vàng nói: "Vậy A An nói không sai, số tiền này là nên trả."
Ngô Anh Bình liếc nhìn Ngô An, trước kia thằng nhãi này chính là một con quỷ hút m·á·u, bám vào gia đình hút m·á·u, bây giờ không chỉ học hành tốt, thế mà còn nghĩ đến người ngoài.
Biến hóa này cũng quá lớn đi.
"Vẫn phải t·r·ả, nhưng không thể trực tiếp t·r·ả tiền." Hắn đè nén kinh ngạc trong lòng, nói: "Về sau thường xuyên về nhà ngoại đi một chút, mua chút đồ dinh dưỡng gì đó."
Mai Nguyệt Cầm gật gật đầu: "Được ạ."
Sau đó nàng cầm bát lên gắp canh củ cải nấu t·h·ị·t b·ò viên cho Ngô An, nói: "Hai con, con có lòng rồi."
Ngô An nhìn trong bát toàn là t·h·ị·t b·ò viên, củ cải ngay cả miếng thứ hai cũng không tìm thấy, đây là chị dâu th·e·o bản năng mà bất c·ô·ng, nói: "Chị dâu, em muốn uống canh."
Vừa nói, vừa dùng thìa múc một ít chia cho lão cha và anh hai.
Ngô Bình vui vẻ nói: "Cám ơn A An, đại ca t·h·í·c·h ăn viên t·h·u·ố·c."
Ngô Anh Bình hừ một tiếng.
Sau khi ăn uống no đủ, Ngô An giúp đỡ dọn dẹp, Ngô Anh Bình bưng chén trà, bên trong là trà đậm, thổi ngụm khí, nói: "Đã muốn tự làm ăn, đã nghĩ kỹ về sau làm gì chưa?"
"Cái này còn chưa nghĩ ra, à phải rồi, trong thôn có ai biết sửa nhà không?" Ngô An dừng một chút, nói: "Con định sửa lại phòng cũ một chút, cửa sổ với cửa cũng không được tốt lắm.""Đừng nói là bão, gió lớn thôi cũng chịu không nổi."
Hắn cố ý đổi chủ đề, không muốn cùng lão cha bây giờ nói về những chủ đề này, dễ sơ ý đàm p·h·án không thành.
Bởi vì hắn dự định đi biển câu cá bắt hải sản để kiếm sống.
Trong mắt lão cha, việc này có thể tóm gọn trong hai chữ "Không làm việc đàng hoàng".
Ngô Bình hô: "Sửa cái gì chứ, trực tiếp về nhà ở là được rồi."
Mai Nguyệt Cầm cũng phụ họa theo: "Phòng cũ không có gì phải sửa, đừng phí tiền."
Ngô An c·ở·i tạp dề, dùng khăn lau lau tay, nói: "Con cũng chỉ sửa đơn giản thôi, tạm thời ở tạm một thời gian.""Con tính đợi k·i·ế·m được tiền sẽ đập đi xây nhà mới.""Con cũng hai mươi tuổi rồi, sau này chắc chắn phải kết hôn, không lẽ cứ ở cùng cha mẹ mãi?""Cha, nền nhà cũ cho con kiểu gì?"
Ngô Anh Vệ uống một ngụm trà, nói: "Cái đó vốn dĩ đã đứng tên con, con muốn thế nào thì thế, không cần hỏi người ngoài.""Trong thôn mình không có đội xây dựng.""Ở chỗ Lão Giang có thông tin liên lạc của đội xây dựng, con muốn sửa phòng cũ thì đi hỏi nó."
Ngô An cười.
Lão cha là đang ủng hộ hắn.
Ngô Bình và Mai Nguyệt Cầm nghe xong, cũng không nói nhiều, Ngô An muốn xây nhà mới đương nhiên là chuyện tốt, bọn hắn nhất định phải ủng hộ.
Chỉ là xây nhà mới phải tốn rất nhiều tiền, không phải nói xây là xây được ngay.
Mai Nguyệt Cầm cười nói: "Hai con, đã để ý cô nào chưa?"
Ngô An cười khổ: "Chị dâu, con mới vừa chia tay xong.""Hơn nữa, con hiện tại nghèo rớt mồng tơi, cái gì cũng không có, có để ý ai cũng vô dụng thôi."
Mai Nguyệt Cầm nói: "Nói bậy.""Con có tướng mạo có tướng mạo, có chiều cao có chiều cao.""Con đẹp trai hơn cả anh con nhiều, cao mét tám, năm ngoái trong thôn không tìm được người trẻ tuổi thứ hai đâu.""Bây giờ lại đang làm ăn, có thể k·i·ế·m tiền nữa chứ.""Chị dâu giúp con tìm xem, chọn một cô xinh đẹp giỏi giang."
Ngô An vội vàng nói: "Chị dâu, thôi ạ.""Mắt con cao lắm.""Người bình thường con không thèm nhìn đâu."
Hắn nói những lời này là để chị dâu từ bỏ ý định, đừng có ý định làm mai, hắn hiện tại một lòng chỉ nghĩ k·i·ế·m tiền, căn bản không có tâm tư yêu đương.
Nghe xong, Ngô Anh Bình tức giận quá hóa cười.
Mai Nguyệt Cầm cũng đ·ậ·p hắn một cái, nói: "Bảo ngươi béo, ngươi còn thở phì phò lên."
Ngô Bình nói: "Hai con, thôi đừng có nổ nữa, trâu bay lên trời hết rồi kìa."
Ngô An cũng cười theo.
Dưới ánh đèn, cả nhà cười cười nói nói, hắn cảm thấy đây chính là hạnh phúc.
Đã từng xa không thể chạm tới.
Hiện tại đã thân ở trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận