Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 194: Nhìn xem ai có thể cười đến cuối cùng

Chương 194: Nhìn xem ai có thể cười đến cuối cùng
A Thanh nhặt lên cục gạch, trực tiếp hướng nhà Lâm Hổ tr·ê·n cửa ném tới.
"Phanh" một tiếng.
Cửa sắt bị nện lõm vào một khối.
Lâm Hổ cùng lão bà hắn mở cửa.
A Thanh ba chân bốn cẳng mà chạy.
Ngô An sớm một bước đã chạy.
Chạy thật xa.
A Thanh hô: "Ca, vẫn còn căm hờn lắm a."
"Đám người này đều nợ tiền không trả thì phải làm sao?"
Ngô An cười cười, nói: "Không phải là không báo, thời cơ chưa tới."
"Sẽ có lúc bọn chúng xui xẻo."
"Về nhà ăn cơm trước."
"Dạ." A Thanh hỏi: "Buổi chiều chúng ta còn ra biển không?"
Ngô An nhìn về phía bờ biển: "Không ra biển đâu."
"Chúng ta đi câu cá."
A Thanh gật gật đầu, hắn tự nhiên không có bất kỳ ý kiến gì.
Về đến nhà.
Ngô Bình giúp đỡ đem một thùng bia mang đến trong phòng, lại cầm mấy bình ném vào nước giếng vừa múc lên, đừng nhìn là giữa trưa, nước giếng múc lên lạnh buốt cực kỳ.
Bia dưa hấu các loại ném bên trong, so với bỏ trong tủ lạnh ướp lạnh còn tốt hơn.
Ngô Anh Vệ hỏi: "Sao đi lâu vậy?"
Ngô An dùng nước giếng rửa tay, thuận miệng nói: "Đi một chuyến nhà Lâm Hổ, nhớ tới Lâm Hổ làm hỏng động cơ, tiền này còn chưa đền đâu."
Ngô Anh Vệ sầm mặt lại: "Bị đuổi về à?"
Ngô An: "Không có, nhưng Lâm Hổ nói không có tiền, hình như Trần Long cũng muốn quỵt nợ."
Ngô Bình chen vào nói: "Vậy thì đi kiện bọn hắn."
"Để cả thôn đều biết, đừng cho bọn hắn giữ mặt mũi!"
"Cha, đến lúc đó người cũng có thể gây áp lực cho Lâm Hổ."
Ngô Anh Vệ gật gật đầu.
Ngô An cười cười: "Đó là một biện pháp."
Nếu dựa th·e·o đại ca nói, khẳng định kiện một phát là chuẩn, nhưng chu kỳ quá dài, quan trọng nhất là, vẫn không hả h·ậ·n, vạn nhất đến lúc vẫn là lật lọng không trả thì sao?
Cưỡng chế thi hành?
Nói thật, trong thôn rất khó làm.
Mai Nguyệt Cầm dọn cơm ra, biết được Lâm Hổ cũng muốn quỵt nợ, liền lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, kỳ thật nàng là muốn nói để Ngô Anh Vệ nghĩ một chút biện pháp.
Chỉ cần Ngô Anh Vệ chịu, khẳng định có biện pháp khiến Lâm Hổ cúi đầu nh·ậ·n sai.
Ngô Anh Vệ ở trong thôn mấy chục năm, cũng đâu phải là làm c·ô·ng không đâu.
Thế nhưng.
Nàng biết Ngô Anh Vệ là người gì, mọi người cũng đều biết, Lâm Hổ tự nhiên cũng rõ ràng, cho nên hắn mới dám không kiêng kỵ như thế mà quỵt nợ!
Quá k·h·i· ·d·ễ người!
Mai Nguyệt Cầm là người biết đại thể, cuối cùng vẫn cố nhịn không nói, nếu không nói ra, chẳng những không làm nên chuyện, còn khiến c·ô·ng đa tâm phiền não, ngay cả cơm cũng ăn không ngon.
Ngô Bình cũng là một mặt tức giận bất bình.
Ngô Anh Vệ vẫn như cũ u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u ăn cơm, cũng không lên tiếng.
Ngược lại là Ngô An.
Nên ăn thì ăn nên uống thì uống, còn nói vài câu cho bầu không khí sôi động.
Không biết, còn tưởng rằng hắn là người không có việc gì.
Ăn cơm xong.
Ngô An đặt chén đũa xuống, Mai Nguyệt Cầm bảo hắn để đó, hắn cũng không kh·á·c·h khí, thấy Ngô Bình ở nhà cũng không có chuyện gì, liền kêu cùng ra ngoài.
Vừa tới phòng cũ, a Thanh cũng tới.
Ba người mang t·h·e·o t·h·ùng nước, cầm đồ đi câu thẳng đến bãi đá ngầm.
Là địa điểm câu cá được người trong thôn ưu tiên lựa chọn.
Ba người đến nơi, đã có vài người đang câu, cái này câu cá cùng đi biển bắt hải sản không giống nhau, lúc nào cũng có thể câu cá, thủy triều lên xuống ảnh hưởng không lớn, thậm chí còn có thể đem bầy cá đẩy lên bờ biển.
Ba người tìm một khối đá ngầm lớn, vừa trèo lên trên, liền nghe thấy tiếng chào hỏi: "A An, cái này xảy ra chuyện là không ra biển nữa hả?"
Ngô An thấy là Lâm Bân, t·r·ả lời: "Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại."
Lâm Bân tựa hồ cũng vừa tới, đang thu thập đồ đi câu, nghe hắn nói như vậy, cũng không tức giận, ngược lại cười hắc hắc: "Ôi, chỉ đùa một chút thôi, làm gì căng thẳng."
"Mày bây giờ thế nhưng là nhân vật nổi tiếng trong thôn nha."
"K·i·ế·m tiền mua thuyền đ·á·n·h cá, khiến người ta hâm mộ không muốn không muốn."
"Tao thấy, mày may mắn k·i·ế·m được tiền không tính là gì, thật sự lợi h·ạ·i chính là mày đem Trần Long với Lâm Hổ mấy người kia cho vào cục cảnh s·á·t mới lợi h·ạ·i."
Ngô An không mặn không nhạt liếc qua, khen hắn?
Mặt trời mọc lên từ phía tây chắc.
Chắc chắn không nhịn được tung cái r·ắ·m thối nào rồi.
Hắn thật sự cũng không phủ nh·ậ·n, Trần Long là hắn lúc ấy báo cảnh s·á·t, Quảng Lương Tuấn tìm Lâm Hổ gây sự tại cổng thôn ủy ra tay đ·á·n·h nhau, cũng đích thật là hắn báo cảnh.
Nói là hắn làm vào, không sai.
Tr·ê·n thực tế, đích thật là hắn tính toán.
Lâm Bân chuyển chủ đề, hỏi: "Nghe nói bọn hắn đều phải bồi thường tiền, tiền này đòi được chưa?"
Ngô An lắc đầu.
Lâm Bân lập tức vui vẻ: "Còn chưa đòi được à."
"Tao thấy, tiền này của mày e là khó đòi rồi."
"Mày đấy, đắc tội người ta, còn nửa điểm chỗ tốt không vớt được, khó chịu không?"
Ngô An mặc kệ hắn.
Làm nền nhiều như vậy, nguyên lai ở chỗ lấy chuyện này ra trêu hắn.
Cười tr·ê·n nỗi đau của người khác đúng không.
Được thôi.
Chúng ta nhìn xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Lâm Bân không có ý tốt khuyên nhủ: "Mày phải đi đòi, tới tận cửa mà đòi, mặt dày mày dạn mà đòi, không chừng khiến người ta phiền, ít nhiều gì người ta cũng cho mày một ít."
Ngô An không nói chuyện, a Thanh liền mắng: "Lâm Bân, cái đồ cháu con rùa kia câm miệng đi!"
"Làm như ca tao là ăn mày không bằng."
"Anh tao nói, muốn để Trần Long với Lâm Hổ hai người tới cửa x·i·n· ·l·ỗ·i đưa tiền!"
Hắn có thể mắng.
Vì sao?
A Thanh trong thôn bối ph·ậ·n cao, cái này còn phải nhờ vào tổ tiên a Thanh một mực rất nghèo, rất nhiều đời đều là con một, cũng đều là ba mươi mấy tuổi mới có bà nương.
Đời đời chậm trễ như vậy, đến đời a Thanh, Lâm Bân phải gọi a Thanh là "Ông".
Đương nhiên.
Bối ph·ậ·n là tính như vậy, Lâm Bân chưa từng gọi bao giờ.
Thôn tạp chủng mà, không có nhiều chuyện như vậy.
Huống chi cũng đâu phải trước kia, hiện tại không ai câu nệ chuyện bối ph·ậ·n đó mà so đo.
Lâm Bân sững s·ờ, cười ha hả: "Chờ hai người bọn họ tới nhà x·i·n· ·l·ỗ·i đưa tiền?"
"Thật lòng tao nói thẳng."
"Mày thà chờ heo nái trèo cây còn khả thi hơn."
A Thanh hùng hùng hổ hổ.
Ngô Bình nhìn về phía Ngô An, nói: "A An, đừng để ý đến hắn, Lâm Bân cái tên này cố ý châm ngòi, chỉ muốn cho mày đi đòi tiền, sau đó xem trò cười của mày."
Ngô An gật gật đầu.
Mấy trò mèo này của Lâm Bân đều viết trên mặt, hắn rời Lâm Hổ, cũng chỉ còn lại chút thông minh cỏn con này.
Nói đi nói lại, hắn muốn lợi dụng việc này, kỳ thật cũng là giúp Lâm Hổ, mặc kệ thế nào thì cũng làm cho Lâm Hổ biết trên đầu mình có người đang để ý đến.
Hắn không cầu Lâm Hổ cảm tạ.
Kiên quyết thực hiện tôn chỉ làm việc tốt không lưu danh.
Ngô An không để ý, Lâm Bân cũng không tự mình tiếp tục nói chuyện nữa.
Trong khoảng thời gian này Ngô An nổi như cồn, từ tên nát rượu thành "Thanh niên ưu tú" hắn thấy chướng mắt, còn luôn có người lấy Ngô An ra so sánh với hắn, nói hắn cũng mỗi ngày đi câu cá, sao vẫn chưa p·h·át tài.
Hôm nay thấy Ngô An thế này, trong lòng của hắn thoải mái hơn.
Đang cao hứng, hắn liền thấy Ngô An vừa thả câu không bao lâu, cần khẽ giật liền có cá.
Nụ cười trên mặt, lập tức c·ứ·n·g đờ.
Má!
Thằng nhãi này sao nhanh có cá thế.
Trong lúc hắn ghen tỵ nhìn, a Thanh tiếp đó cũng có cá, cuối cùng là Ngô Bình.
Vì sao nói cuối cùng?
Hắn rõ ràng là người đầu tiên thả câu, kết quả nửa ngày vẫn không có động tĩnh.
Hắn chờ a chờ.
Đến khi Ngô An có cá vòng thứ hai, cần câu của hắn vẫn không có động tĩnh.
Thu dây câu về, kết quả mồi câu trên lưỡi câu vẫn còn.
Má!
Hắn tức giận mắng. . . Không, là mắng cá!
Đáng c·hết lũ cá, dám đối xử khác biệt à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận