Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 65: Về nhà ngoại mở mày mở mặt

Chương 65: Về nhà ngoại mở mày mở mặt Ngô Bình vui vẻ nói ra: "Cha mẹ, những thứ này cũng không phải chúng ta mua."
"Là em ta."
"Tiểu t·ử kia hiện tại khá lên rồi, mỗi ngày đi biển bắt hải sản câu cá, nhìn này, hai con cá này là hắn câu, còn nhảy nhót tưng bừng."
"Những thứ này ăn uống, cũng đều là hắn bỏ tiền."
"Ta với Nguyệt Cầm, cũng chỉ là chạy chuyến này."
Hai ông bà nghe được ngẩn người.
Thằng nhãi đó khá lên rồi á?
Mai Đông Hải chỉ vào chỗ treo cá ướp muối, nói: "Ta còn đang nói thu xếp xong để Tiểu Vũ mang cho các ngươi đây, không ngờ các ngươi lại mang cá đến cho chúng ta ăn."
"Cá thạch ban nha, cái này có thể bán được chút tiền đó."
"Chúng ta không cần ăn cá ngon như vậy, đem bán lấy tiền tốt hơn nhiều."
Mai Nguyệt Cầm vội nói: "Cha mẹ, không cần đâu."
"Con nói thật đó, A An nó khá lắm rồi."
"Ngày nào nó cũng mang hải sản về nhà, ăn còn không hết."
"Cái này ướp cá ướp muối ăn không hết, thì đem đi bán, các người cũng có thêm chút thu nhập."
Vừa nói, nàng cùng Ngô Bình chuyển hết đồ ăn thức uống từ xe lôi xuống bỏ vào phòng.
Mai Đông Hải hỏi: "Mau kể ta nghe xem nào."
"Thằng nhãi đó rốt cuộc làm thế nào mà khá lên vậy?"
"Có khi nào là l·ừ·a gạt người ta không?"
Không phải ông có ý kiến gì với Ngô An, thật sự là thằng này nó vô liêm sỉ quá, gặp Tiểu Vũ tr·ê·n đường, nó cũng nói dối gạt tiền được, nếu không có bọn họ ngăn lại, Tiểu Vũ đã chạy tới Tiểu Khê thôn tìm nó tính sổ rồi.
Mai Nguyệt Cầm kéo cái ghế ngồi xuống, nói: "Không phải đâu."
"Nó ngày nào cũng không nghỉ, trời mưa cũng đi câu cá."
"Vận may cũng tốt, dạo này k·i·ế·m được cả vạn tệ rồi."
"Nó còn thuê người sửa lại nhà cũ, còn bảo muốn mua thuyền đ·á·n·h cá, xây nhà mới."
Nói rồi, Mai Nguyệt Cầm mặt mày hớn hở.
Hai vợ chồng nhìn đồ ăn trong phòng, rồi lại nhìn mấy con cá thạch ban còn đang quẫy trong chậu, cũng cười theo: "Tốt, tốt, tốt."
"Xem ra thằng bé này khôn ra rồi."
"Vậy sau này con cũng đỡ khổ hơn."
Bà lão nắm lấy tay Mai Nguyệt Cầm, mặt đầy vui mừng.
Giữa trưa.
Mai Nguyệt Cầm giúp một tay nấu cơm, hai ông bà không nỡ thịt hai con cá thạch ban, cứ bảo hai người mang về, rồi lại bảo nếu đem cá về lỡ Ngô An giận thì sao, hai ông bà lúc này mới lấy một con ra làm.
"Cha mẹ, cá này bổ lắm, hai người ăn nhiều vào."
"Mấy thứ bổ dưỡng kia cũng nhớ ăn, đừng bỏ bữa nào đấy."
Ăn cơm xong, ngồi uống trà nói chuyện phiếm, thế nào cũng lại nói đến chuyện của Ngô An.
Mai Đông Hải nhấp một ngụm trà, hỏi: "Chuyện nhà họ Trần giải quyết xong chưa?"
Mai Nguyệt Cầm lắc đầu.
Mai Đông Hải thở dài, nói: "Hay là ta đi nói giúp một tiếng, dù sao nhà họ Trần cũng nể ta vài phần."
Ông năm xưa cũng là cán bộ đại đội, giờ thì về làm dân thường rồi, nhưng trong thôn, ông vẫn có chút mặt mũi.
Ngô Bình vội nói: "Cha, thôi đi ạ."
"Con hỏi qua A An rồi, nó bảo chuyện này nó tự lo được."
"Nó giờ thay đổi nhiều lắm, cũng có chủ kiến, mà nói đi nói lại, chuyện này vốn dĩ là do nó gây ra, nó đã muốn tự mình giải quyết, thì cứ để nó thử xem sao."
"Thôi được." Mai Đông Hải ngập ngừng, nói: "Tuy nói nó tự lo, nhưng dù sao nó còn trẻ, các con làm anh chị, cũng phải giúp đỡ nó nhiều vào."
Ngô Bình gật đầu.
Mai Nguyệt Cầm không nói gì, nàng vốn đã xem Ngô An như con trai lớn mà nuôi nấng.
Bà lão nói: "Có trách nhiệm là tốt, đúng là sau khi vấp ngã thì khôn ra."
Mai Nguyệt Cầm cười cười, nói: "Mẹ, con thật ra muốn hỏi xem, ở thôn mình có cô bé nào vừa tuổi không, con muốn giúp thằng em con xem mắt."
"Cái này..." Bà lão hơi khó xử: "Thằng em con nổi tiếng trong thôn lắm, dù có vừa tuổi đi nữa, e là người ta nghe xong cũng không ưng."
"Thôi cứ chờ xem sao đã."
Không phải Ngô An có tiếng x·ấ·u đến thế, mà vì cả thôn đồn ầm lên chuyện Mai Nguyệt Cầm đến nhà Ngô ở Tiểu Khê thôn chịu khổ g·ặp n·ạn.
Ai cũng tò mò không biết vì sao.
Hỏi thăm dò la sau, tự nhiên biết Ngô An là đồ hỗn trướng.
Ở n·ô·ng thôn này, làm gì có b·ứ·c tường nào mà kín gió.
Làng trên xóm dưới người ta cưới ra gả vào, đâu đâu cũng là họ hàng thân t·h·í·c·h.
Một đồn mười, mười đồn trăm, đến cả mấy câu nói hỗn trướng của Ngô An cũng bị truyền đi rành rọt.
Mai Nguyệt Cầm còn muốn nói gì đó, Ngô Bình đã nhanh miệng nói: "Mẹ nói phải đó."
"Chờ A An làm nên trò trống gì rồi tính chuyện này sau."
"Giờ chúng ta đi nói, người ta chắc chắn cho rằng chúng ta nói dối l·ừ·a người ta gả con gái vào hố lửa thôi."
Ngô Bình vừa dứt lời, ngoài cổng đã có tiếng vọng vào: "Thì ra giáo sư nhân dân cũng tam quan đấy nhỉ."
"Nguyệt Cầm này, Tiểu Khê thôn nghèo rớt mồng tơi, mà lại tình cảnh nhà chồng cô thế nào, cả thôn này ai mà chẳng biết."
"Cô đã khổ g·ặp n·ạn rồi, còn muốn lôi người ngoài cùng khổ như cô sao?"
Người nói là Trần Lâm, hàng xóm, trạc tuổi Mai Nguyệt Cầm, đi ở rể, đáng nói là, bà ta với Trần Long là anh em họ xa đời, có chút họ hàng.
Ngoài bà ta, còn có mấy người dân làng tò mò kéo đến.
Mai Nguyệt Cầm và Ngô Bình có chút x·ấ·u hổ, không biết nên c·ã·i lại thế nào.
Đừng nói là khinh người, tại có những người thiển cận vậy đó.
Hồi trước Mai Nguyệt Cầm với Ngô Bình yêu đương tự do, về nhà Ngô, bao nhiêu người hâm mộ.
Vì người ngoài nhìn vào thì nhà Ngô khá giả, Ngô Bình là giáo sư, bố chồng là cán bộ thôn, lấy về đấy, không giàu sang phú quý thì cũng hơn người ta rồi.
Ai ngờ nhà Ngô chỉ được cái mã, sống khổ sở, thỉnh thoảng còn phải nhờ nhà Mai tiếp tế, lâu dần cả làng biết chuyện, bao nhiêu người cười sau lưng.
Trần Lâm thì không thế, bà ta cười mỉa trực diện luôn, lần nào Mai Nguyệt Cầm về ngoại, bà ta cũng đến nói kháy vài câu.
"Để ta xem lần này các người lại vác cái gì từ nhà mẹ đẻ đi." Nói rồi liền xốc tấm bạt trùm trong xe lôi.
Những người khác cũng dòm ngó, đều mang vẻ "Chế nhạo".
Nhìn kỹ, dưới tấm bạt chẳng có gì cả, thùng xe t·r·ố·ng không.
"Định để họ mang ít cá muối về, họ không chịu." Mai Đông Hải miệng thì oán trách, tr·ê·n mặt lại tươi cười: "Bảo là hải sản tươi ở nhà ăn không hết, đấy, còn biếu hai con cá thạch ban đang quẫy kia kìa, cá tươi thì ngon thật, nhưng cá muối cũng có vị riêng chứ bộ."
"Cái gì? Hải sản tươi ăn không hết?" Trần Lâm ra vẻ "Đừng có mà gạt tôi": "Bác Đông Hải, bác đừng xạo nữa, ai chẳng biết nhà Nguyệt Cầm thế nào."
Bà lão chờ mỗi câu này của bà ta thôi, bà ta mở miệng luôn: "Thằng em Nguyệt Cầm dạo này làm ăn phát đạt lắm, ngày nào nó cũng đi biển bắt cá, vừa k·i·ế·m được tiền, vừa ăn hải sản không hết."
"Nhìn cái con cá thạch ban này xem, quẫy mạnh chưa kìa, ngoài chợ bán một hai trăm tệ cũng chưa chắc mua được đấy, nó mang qua cho chúng tôi ăn thử, bảo cá này bổ, tốt cho người già."
"Đúng là con hư biết hối cải quý hơn vàng..."
"Còn bao nhiêu đồ bổ nữa chứ... Uống không hết, căn bản là uống không hết..."
Bà ta ba hoa một tràng, khiến mọi người ngớ người, người này có thể đột nhiên thay đổi đến thế à?
Mai Nguyệt Cầm và Ngô Bình tuy không t·h·í·c·h khoe khoang, nhưng nghe hai ông bà khoe như thế, ít ra cũng dẹp được miệng lưỡi thế gian, đỡ phải nghe những lời khó nghe.
Hai người thừa lúc mọi người còn đang ngơ ngác, liền phóng xe lôi đi.
Vừa ra khỏi thôn, hai người đã không nhịn được cười, cười vô cùng sảng khoái.
"Nguyệt Cầm, anh lại có cảm giác nở mày nở mặt rồi..." Ngô Bình vui vẻ nói.
Mai Nguyệt Cầm hồi tưởng lại vẻ mặt không dám tin của Trần Lâm, cười nói: "Ai bảo không phải đâu."
"Cha mẹ ghê thật, bảo sao em cũng không nói được mấy lời đó."
Ngô Bình tỏ vẻ bội phục: "Người ta mới bảo gừng càng già càng cay chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận