Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 52: Có người nói nhàn thoại

Chương 52: Có người nói chuyện nhàn
Chờ Ngô An để điện thoại di động xuống, lão Giang hỏi: "Đây là dự định ở lại lâu trong phòng cũ rồi?"
"Cha ngươi còn chưa có ý định để ngươi về nhà?"
Ngô An thuận miệng nói: "Không phải."
"Là ta dự định ở lại."
"Ta đều hai mươi rồi, cũng nên xử lý chuyện nhân sinh đại sự sau này, tạm thời đem phòng cũ thu thập một chút, về sau lấy cớ xây nhà mới."
Lão Giang giơ ngón tay cái lên: "Tốt, có chí khí."
"Tiểu tử ngươi có tiền đồ."
"Chờ ngươi đem phòng cũ thu thập xong, đâu ra đấy mà sống, liền không ai nói ngươi là thứ bỏ đi nữa."
"Cho ngươi mượn lời hay." Ngô An cười cười, trong lòng thật sự là cao hứng.
Cầm hai bao hoa tử, lão Giang cũng mặt mày hớn hở, nói: "Ta dùng vải ni lông bọc kỹ cho ngươi."
t·h·u·ố·c lá dùng vải ni lông gói kỹ bỏ vào trong túi, mang túi xách da rắn áo mưa đã sửa soạn xong, lão Giang nhìn theo Ngô An chạy vào trong mưa gió.
Lão Giang lẩm bẩm: "Quả nhiên là hổ phụ không khuyển tử, người ngoài nhìn vào thì thấy bỏ đi, cái này mà làm nghiêm túc lên, là có thể đè bẹp hết đám thanh niên trong thôn." . .
Ngô An về đến nhà, lập tức gọi điện thoại cho A Thanh.
A Thanh đang chán ở nhà, bắt máy liền nói qua ngay.
Ngô An nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta đến nhà ta tập hợp."
"Ngươi ra bến tàu mua ít cá c·hết tôm thối."
"Ta về nhà để chị dâu mượn cho cái xe."
"Chúng ta đi hướng đập nước trấn Đông, đi bộ bằng hai chân phải mất hai tiếng, đi xe đạp cũng chỉ mất hơn nửa tiếng."
Thu dọn qua loa một chút, mang đồ câu rồi đi về nhà.
Nửa đường gặp Mao Uông.
Vốn định coi như không thấy, kết quả Mao Uông lại đưa tay cản hắn lại.
Ngô An tức giận nói: "c·h·ó ngoan không cản đường."
Mao Uông nói: "Nghe nói đi biển bắt hải sản k·i·ế·m được nhiều tiền lắm, chỉ cho ta một chút đi, hoặc dẫn ta theo với."
"Ta không phải người cùng đường." Ngô An vừa nói, vừa vòng qua hắn: "Đi chỗ khác chơi đi."
Mao Uông lại ngăn lại hắn, hô: "Ta muốn k·i·ế·m tiền cho Thẩm Phương, ngươi phải giúp ta!"
"Mau cút." Ngô An không nhịn được đẩy hắn một cái: "Ngươi muốn k·i·ế·m tiền cho ai là quyền tự do của ngươi, liên quan quái gì đến ta."
Nói thật.
Trùng sinh trở về, hắn cảm thấy mình và đám người Thẩm Phương, Mao Uông có chút không hợp nhau.
Những người này đầu óc lớn kiểu gì vậy?
Mạch não cũng quá dị thường đi.
Ngô An bất lực nhả rãnh, bước nhanh đi về nhà.
Mao Uông tức giậm chân, hung tợn mắng hai câu, hô: "Ghê gớm cái gì, không phải là đi biển bắt hải sản, ngươi k·i·ế·m được tiền thì sao, ta không tin ta không k·i·ế·m được."
"Một ngày không được, ta làm hai ngày."
"Vì Thẩm Phương, ta ngâm mình ở biển mỗi ngày cũng được."
"Ngươi vĩnh viễn cũng không bằng ta!" . .
Ngô An vào nhà, chị dâu đang ngồi ở cổng hái rau, hàng xóm Đoàn đại tỷ ngồi bên cạnh, hai người đang k·é·o chuyện tào lao.
Mai Nguyệt Cầm thấy Ngô An đến vội dừng việc đang làm, nói: "Để lại cơm cho em rồi, chị đi hâm nóng."
Ngô An bảo không cần ăn cơm, để chị dâu cứ từ từ, nhìn Đoàn đại tỷ bên cạnh, chào hỏi một tiếng, nói: "Thật ra em đến mượn xe."
"Định đi lên trấn một chuyến."
Đoàn đại tỷ nhìn Mai Nguyệt Cầm, hai người lại cùng nhìn về phía Ngô An: "Trời mưa thế này còn lên trấn làm gì?"
Ngô An vỗ vỗ cái đồ câu cá sau lưng, nói: "Em nghe người ta bảo chỗ đập nước trấn Đông cá cắn câu tốt lắm, em định qua bên đó câu cá."
"Như vậy có được không?" Mai Nguyệt Cầm lo lắng, nói: "Chưa kể trời mưa gió thế này có câu được cá không, đường xá ngày mưa lại trơn trượt, đi không dễ đâu."
"Chị dâu đừng lo, em đi chậm một chút là được rồi." Ngô An cười cười, nói: "Hôm nay mưa không to lắm, thật ra rất hợpcâu cá."
"Hôm qua em đi câu cá đã k·i·ế·m được mấy ngàn rồi đấy."
"Bạn câu nói chỗ đó cá cắn câu tốt hơn, chắc chắn k·i·ế·m được nhiều hơn, em cũng không muốn nghỉ ngơi không đâu."
Mai Nguyệt Cầm nhìn Ngô An, do dự rồi gật đầu, che dù đi đến nhà lão Mạnh.
Ngô An cũng đi theo.
Lão Mạnh đang ở nhà.
Hai đứa con trai đều đã thành gia lập nghiệp ở nơi khác, trong nhà chỉ có một mình lão, hai đứa con cũng coi như hiếu thuận, dù quanh năm suốt tháng không về nhưng vẫn gửi tiền sinh hoạt hàng năm.
Lão Mạnh chỉ làm mấy sào ruộng ở nhà, sống dễ chịu hơn ai hết.
Lão Mạnh nghe Ngô An nói xong, cau mày: "Như vậy có được không?"
Ngô An liên tục cam đoan.
"Vậy được, cháu đi xe xích lô đi." Trong nhà lão Mạnh có cả xe máy hai bánh và ba bánh, nên nói: "Xe này chắc chắn hơn."
Ngô An cảm ơn.
Lão Mạnh xua tay: "Thôi đi, khách khí làm gì, cháu cứ học hành cho tốt, sau này cái xe này cháu thích thì cứ việc lấy dùng."
Ngô An cười cười, dắt xe ra ngoài, trước khi ra cửa nhét một bao t·h·u·ố·c lá vào tay lão Mạnh.
Lão Mạnh vui vẻ: "Vẫn biết điều ra phết."
Chẳng bao lâu, A Thanh cũng đội áo mưa ni lông chạy đến, Ngô An không xuống xe, để A Thanh chất đồ lên xe rồi lái xe xích lô thẳng đến đập nước trấn Đông.
Lão Mạnh h·út t·huốc, vui vẻ nói: "A An có tiền đồ, trời mưa cũng không chịu ngồi không, tốt, tốt lắm."
Mai Nguyệt Cầm cũng tươi cười, nói: "Đúng vậy đó."
"Nó hôm qua còn nói tu sửa phòng cũ, sau này còn muốn xây nhà mới nữa chứ."
Lão Mạnh nghe vậy gật đầu liên tục.
Một bên, Đoàn đại tỷ lắc đầu: "Tôi thấy nó chỉ nghịch ngợm thôi."
"Tôi chưa thấy ai câu cá mà giàu có cả."
"Trời mưa gió thế này còn mượn xe đi câu cá, đúng là trò cười cho thiên hạ."
"Người ngoài biết được, chắc chắn sẽ chê cười nó."
Thật ra trong thôn, Ngô An đúng là một trò cười, ban đầu thi đỗ đại học ai cũng ngưỡng mộ, kết quả chưa học được bao lâu đã bị đuổi học, chật vật về quê.
Sau đó Thẩm Phương chia tay, tự cam chịu, thành thứ bỏ đi bị người chán gh·é·t.
Giờ còn đòi dựa vào câu cá để giàu.
Nói đùa cái gì.
Câu cá dễ vậy sao?
Nếu câu cá mà giàu được thì anh em Lâm Bân, Lâm Hổ đã không bị người trong thôn xa lánh vậy rồi.
Trước kia Mai Nguyệt Cầm sẽ không c·ã·i lại, nhưng hôm nay không nhịn được mà nói: "Cười chê gì, A An đi k·i·ế·m tiền, dù không câu được cá, không k·i·ế·m được tiền thì cũng có gì đáng cười."
"Tôi thấy rất tốt."
"Chăm chỉ làm việc còn hơn ngồi không chờ c·hết."
Lão Mạnh cũng gật đầu: "Đúng lý."
"Người trẻ tuổi nên năng động, chịu khó một chút, biết đâu lại làm nên trò trống gì."
Đoàn đại tỷ không ngờ hai người này lại phản bác mình, hừ lạnh hai tiếng, chuyển chủ đề, nhắm vào Mai Nguyệt Cầm mà giáo huấn: "Cô cũng chiều Ngô An quá đấy."
"Tôi thấy Ngô An ra nông nỗi này, cô cũng có trách nhiệm."
"Phải học bố cô, h·u·n·g· ·á·c với nó một chút."
Rồi còn nói với lão Mạnh: "Mạnh thúc, hai con trai ông đều ở thành phố lớn cả, dĩ nhiên là đứng nói chuyện không đau lưng, nó ở trong thôn nghịch ngợm thì làm nên cái gì?"
"Người có năng lực thật sự thì sớm đã ra ngoài kia rồi."
Đây là biến tướng nói Ngô An không có năng lực.
Lão Mạnh nghe xong chau mày, còn lấy con trai ông ra so sánh, ông cũng khó xử, chỉ có thể thầm nhả rãnh ngươi là cái thá gì mà còn dạy đời người khác, mình sống ra sao còn chưa biết, một con đàn bà l·y d·ị ở nhà mẹ đẻ, có cái mặt mũi nào mà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận