Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 19: Nhiều tiền như vậy, ta có thể đếm được không đến

Chương 19: Nhiều tiền như vậy, ta có đếm xuể sao?
A Thanh g·i·ả·i t·h·í·c·h: "Lão Tạ, hết cách rồi, không kịp mà, ngươi không biết đâu, lúc ấy cua xanh từng tổ từng tổ, ta với ca nhặt còn không kịp, làm gì có thời gian mà buộc c·h·ặ·t."
Lão Tạ giật mình.
Nhìn kỹ đám cua này, p·h·át hiện ít con bị t·h·i·ế·u càng hay gãy chân, mới thở phào một hơi, vui vẻ nói: "Thật vậy hả?"
A Thanh chỉ vào mấy chậu lớn cua xanh còn đang b·ò, nói: "Chuyện này mà cũng giả được à?"
Lão Tạ giơ ngón tay cái lên.
Hai người cười ha ha.
Cái sự so bì này, hai bên cùng có lợi.
Đám người bán hàng rong như lão Trần thì không cười nổi, con trai vương của con nhà người ta không nhiều thế kia, nói lẫn lộn hàng thật hàng giả cũng đúng, nhưng người ta còn có cả túi cua tê rần nữa.
Bọn hắn tức đến đỏ mắt muốn p·h·át b·ệ·n·h.
Nhất là lão Trần.
Trong lòng gọi là khó chịu, nghẹn ứ muốn c·h·ế·t.
Nếu hôm qua hắn không trở mặt với Ngô An, vậy giờ con trai vương và đám cua này, đều phải là của hắn rồi.
Nghĩ đến đây, tim hắn như đang rỉ m·á·u.
Trán nhỏ, trán nhỏ, đều tại cái trán nhỏ kia!
Ngô An nhìn mấy con cua xanh vẫn còn b·ò, nói: "Đừng có lề mề nữa, cho ta mượn ít dây gân, ta gói luôn bây giờ."
Lão Tạ ngập ngừng.
Ai cũng biết, dây gân cũng phải tính cân nặng.
Bây giờ cân luôn thể kia, thật ra có lợi nhất cho hắn, nhưng lão Trần và mấy người kia còn đang nhìn chằm chằm, hắn cũng không muốn vì thế mà bất hòa với Ngô An.
Tìm dây gân đưa tới, ba người ngồi xổm tr·ê·n đất cùng nhau gói cua xanh.
Lão Trần và mấy người nhao nhao giải tán.
Hết thứ để nhặt rồi, chẳng còn gì hay ho cả.
Lúc ra về, mấy người bán hàng rong còn trêu lão Trần: "Lão Trần, số hàng này đáng ra là của ông.""Đúng đấy, trước kia chúng ta có thèm mấy thứ hàng nát này đâu, chỉ có mình ông thu.""Kết quả thu 'tang vật' lâu như vậy, người ta lại kiếm được hàng ngon, còn ông thì lại bỏ.""Lão Trần, ông đỉnh thật, thế này mà còn cười được, nể ông luôn."
Đằng nào mọi người cũng là đối thủ cạnh tranh.
Có cơ hội làm xấu mặt lão Trần, ai mà chịu bỏ qua cơ chứ.
Lão Trần thu ít hải sản, chẳng phải bọn hắn sẽ thu được nhiều hơn sao.
Lão Trần đích thật là đang cười, nhưng còn khó coi hơn cả k·h·ó·c, hắn biết làm sao đây, hắn chỉ có thể tỏ ra mạnh mẽ thôi!
Lời của mấy người này như muối, cứ thế xát mạnh vào v·ết t·h·ư·ơ·ng của hắn.
Hắn còn phải mạnh miệng: "Có gì đâu."
"Tôi thấy cái nghề này không bền đâu."
"Không tin cứ chờ mà xem." . .
Bận rộn hơn nửa tiếng, chủ yếu là Ngô An và A Thanh đang làm, lão Tạ mở cửa buôn bán, thỉnh thoảng cũng có mấy thôn dân ra bán hải sản, cũng có kh·á·c·h hàng tới mua.
Nhưng ai đến, cũng đều phải nhắc đến Ngô An.
"Ông chủ, có phải ông tìm không ra ai làm giúp không?"
"Sao lại tìm hai cái đứa nát r·ư·ợ·u này."
"Tôi nói nhỏ ông nghe thôi, hai đứa này nổi t·i·ế·n·g t·r·ộ·m c·ắ·p trong làng đấy. . ."
Mặt Ngô An đen lại.
Mẹ kiếp!
Chẳng phải bảo nói nhỏ thôi sao?
Ngươi hét to thế kia, ta có bịt tai cũng nghe thấy đấy là ý gì!
Cột xong hết cua xanh với cua hoa, Ngô An cảm thấy ngón tay mình đều muốn rút gân.
Bỗng dưng đứng lên.
Tự dưng tối sầm mặt mày, vội vàng ngồi xuống.
Một lúc lâu sau, mới cùng A Thanh vịn nhau đứng dậy, hai tay ch·ố·n·g eo, nửa người tr·ê·n vặn mấy vòng mới thấy dễ chịu hơn chút.
Lão Tạ đi tới, đưa hai chai nước, còn có một túi bánh bao còn đang bốc hơi: "Vất vả rồi, vất vả rồi."
"Hai người bận cả đêm chắc chưa ăn gì đâu."
"Lót dạ tạm hai cái đi."
A Thanh chẳng buồn cám ơn, cầm lấy bánh bao nh·é·t ngay vào miệng.
Đích thật là đói rồi.
Ngô An bảo hắn đi rửa tay.
A Thanh mồm đang nhai bánh bao, vội vàng chạy đi rửa tay.
Ngô An không ăn, ăn của người ta thì tay ngắn, cầm của người ta thì miệng mềm, nên nói: "Lão Tạ, báo giá đi."
Lão Tạ nói: "Con trai vương tôi bảo rồi, 20 một cân.""Tôm tít loại thường 24 một cân, tôm tít ngựa vằn 48 một cân.""Cua xanh thì hiện tại chưa phải mùa ngon nhất của nó, giá cả là 115 một cân.""Đến tết T·r·u·n·g thu, tôi có thể trả đến 180 một cân.""Cua hoa thì giá cả dao động hơn, giờ tôi chỉ có thể trả 70 một cân thôi."
Ngô An hoang mang, giá cả thế nào hắn còn chưa xem qua.
Hắn không vội đồng ý, mà nói: "Lão Tạ, nói thật, tôi cũng không rành mấy chuyện này."
"Chúng ta đâu phải mua bán một lần, sau này còn làm ăn lâu dài mà."
"Ông chỉ cần đừng g·ạ·t tôi là được."
"Tôi đây, sau này đi biển bắt được hải sản gì cũng bán cho ông hết."
Lão Tạ nghe vậy, vỗ đùi cái đét: "Cậu đã nói thế thì tôi đây cũng phải thật lòng thôi."
"Vậy thế này nhé, giá tôi vừa báo, tôi cộng thêm mỗi loại 5 đồng."
"Cao hơn nữa là tôi chẳng có lời lãi gì đâu."
Ngô An gật đầu, nói: "Được, tôi tin ông.""Hai ta giữ bí m·ậ·t cho nhau nhé."
"Tôi không để lộ giá ông trả cho tôi, ông cũng đừng để lộ tôi bán được bao nhiêu tiền ở chỗ ông."
Lão Tạ gật gật đầu.
Mong gì hơn nữa chứ.
Bắt đầu cân.
Trong lúc đó, mấy người đi ngang qua đều bị cua xanh, tôm tít ngựa vằn hấp dẫn dừng chân, cộng thêm cái mác là hàng hoang dại mới vớt, lão Tạ còn chưa tính ra tổng tiền, kh·á·c·h hàng đã nhao nhao hỏi giá.
Bán lẻ dĩ nhiên phải nâng giá lên một chút, tuy nói là lẽ thường tình, nhưng trước mặt Ngô An, lão Tạ chỉ có thể từ chối, bảo chờ lát nữa.
Lão Tạ dùng máy tính tính toán rất nhanh, cuối cùng tính ra tổng cộng là 9848 đồng.
Lão Tạ nhìn con số này, cũng không khỏi tặc lưỡi, nói: "Giỏi nha."
"Cố gắng nữa đi.""Nhưng đừng có cầm tiền rồi tiêu lung tung đấy."
Hai đứa nhóc này chưa đến hai mươi bốn tiếng đã bán được hơn một vạn đồng tiền hải sản, thu nhập này mà để mấy người ngư dân ngày đêm lênh đênh trên biển biết được thì chắc phải ghen tỵ c·h·ế·t mất.
Hắn trở vào nhà lấy tiền.
Ngô An và A Thanh cũng đi theo vào trong, qua mấy lớp cửa, một lúc lâu sau lão Tạ mới ra ngoài, A Thanh kêu lên: "Sao lâu thế?"
Lão Tạ nói: "Nhiều tiền thế này, tôi phải đếm cho kỹ chứ."
A Thanh cằn nhằn: "Ki·ế·m tiền mà đếm không xong, ông làm ăn kiểu gì."
". . ." Lão Tạ cạn lời, đưa tiền đã đếm xong cho hắn.
A Thanh nhìn chồng tiền dày cộp: "Sao nhiều thế!"
Lão Tạ: "Đếm đi xem nào."
A Thanh vội vàng lắc đầu: "Nhiều tiền thế này, ta đếm xuể sao."
Lão Tạ cười ha ha.
Ngô An nhận tiền, đếm.
Tổng cộng chín mươi chín tờ, tức là 9900 đồng, lão Tạ chủ động bù thêm cho đủ chẵn, hắn cũng không kh·á·c·h khí, nh·é·t tiền vào túi, chào tạm biệt lão Tạ đang c·ã·i nhau với kh·á·c·h hàng rồi đi.
A Thanh còn không vui, muốn nghe xem lão Tạ báo giá cho kh·á·c·h hàng bao nhiêu.
Ngô An bảo hắn đi nhanh lên.
Biết nhiều làm gì, chỉ thêm bực mình thôi.
A Thanh vừa c·ư·ớ·p k·é·o xe ba gác, vừa lầm bầm: "Ca, lão ta cố ý chờ chúng ta đi rồi mới báo giá, chắc chắn là h·ố chúng ta rồi."
"Lần sau mình ra bến tàu tự bán đi."
Ngô An ngáp một cái, nói: "Ngươi không mệt à?"
A Thanh: "Mệt chứ."
Ngô An: "Thế thì không được."
"Mình tự bán thì dễ thôi, nhưng mà phải có vốn, số tôm cua này lỡ c·h·ế·t thì sao, phải bảo quản lạnh nữa.""Nếu bán không hết thì sao?""Chi bằng bán cho lão Tạ, tuy bị nó k·i·ế·m lời chênh lệch, nhưng mà đỡ lo."
"Nếu ngươi thấy bị h·ố, lần sau mình ra thị trấn mua."
A Thanh ngớ ra: "Ca, chẳng phải huynh nói sau này sẽ bán hải sản cho lão Tạ sao?"
Ngô An hắng giọng, nói: "Ta có nói thế à.""Nhưng lão Tạ vừa h·ố chúng ta đấy.""Vậy ta không bán cho nó nữa, có gì sai à."
A Thanh giật mình: "Ta hiểu, ta hiểu."
Hai anh em cười nói đi tiếp, ai dè chưa đi được mấy bước, Ngô An đã bị người ta chửi cho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận