Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 340: Lại ra biển

Chương 340: Lại ra biển
Ngô An dùng sức vỗ vỗ mặt.
Nghỉ một lát?
Nghỉ cái đầu nhà ngươi!
Nhất định phải ra biển!
Hắn tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Triệu lão bản, chủ tiệm đồ câu.
Triệu lão bản đã lên giường đi ngủ, mơ mơ màng màng nghe được tiếng điện thoại di động, bắt máy: "Alo."
Bị đánh thức giấc ngủ, thái độ của hắn không được tốt lắm.
Ngô An nói: "Triệu lão bản, xin lỗi, làm phiền anh ngủ rồi."
"Có chuyện gì vậy?"
"Trong tiệm anh còn lưới đánh cá, câu chì các loại công cụ không?"
Triệu lão bản tỉnh táo lại một chút.
"Cần gấp lắm à?"
"Đúng, tôi cần ngay bây giờ."
"Cái này... Trong tiệm ngược lại còn ít lờ, câu chì không có, lưới đánh cá còn hai bộ, à, có lưới bén, khoảng 500 mét."
Ngô An nói: "Vậy bọn tôi đến tiệm anh lấy."
"Lấy hết?"
"Đúng."
Cúp điện thoại, hắn cùng Cao Cường Kỳ và lão Phương đi chợ.
Lão Phù Đầu và những người khác không đi, ở lại dọn dẹp thuyền đánh cá.
Đến văn phòng.
Ngô An không khách khí, cầm lá trà pha một ấm trà đặc.
Cao Cường Kỳ thấy vậy, nói: "Giờ này rồi còn uống trà, tôi tranh thủ tính xong sổ sách, anh còn đi nghỉ."
Ngô An lắc đầu: "Nghỉ cái gì mà nghỉ."
"Không nghỉ lát nữa còn ra biển."
Cao Cường Kỳ dừng tay, giúp đỡ A Kim pha trà, không dám tin ngẩng đầu lên.
"Còn ra biển?"
"Ừ."
"Mười cái lờ của tôi còn ở dưới biển kia." Ngô An thuận miệng nói, "Nếu không phải thu hoạch nhiều quá, thật sự không nỡ, tôi cũng không định quay lại."
A Kim cười nói: "Anh An, vậy lần này anh đủ mệt rồi, vừa đi vừa về mất mấy tiếng."
"Đâu chỉ, mỗi chuyến hơn năm tiếng."
"Kiếm năm tiếng đồng hồ tiền chứ ít gì."
"Hại, thuyền nhỏ quá, chịu thôi."
Cao Cường Kỳ nói: "Không phải anh mua điện thoại vệ tinh rồi à, lần sau có chuyện này thì gọi tôi, tôi cho thuyền đến đón hàng."
Ngô An ngẩn người, nói: "Còn được như vậy nữa à?"
Cao Cường Kỳ nói: "Vớ vẩn."
"Không phải anh tưởng mấy thuyền lớn đánh cá lênh đênh trên biển mười mấy ngày nửa tháng, thậm chí mấy tháng thì làm sao?"
"Có điều, thuyền đánh cá nhỏ như của anh, chắc chưa dùng thuyền lớn tiếp hàng bao giờ."
Ngô An nói: "Cũng được."
"Vậy chi phí này..."
Cao Cường Kỳ cười nói: "Đương nhiên là tôi chịu rồi."
Ngô An gật đầu.
Mọi người quen thân như vậy, mấy lời không cần thiết phải nói ra, thành ra khách sáo, Cao Cường Kỳ là người làm ăn, không thể để mình chịu thiệt được.
"Cá song chuột, cá hổ, cá mú xanh..."
Cá điêu đá, cá mú đá, cá trưa, cá róc, hoàng chân tịch, cá cháo cũng qua cân, Cao Cường Kỳ đưa tờ giấy cho hắn, Ngô An cũng tỉnh táo tính toán.
"Cá Mú Nghẹt anh để lại nhé, vừa đúng 2400 cân, tính theo giá thị trường, một cân tầm 120, đây là giá thu mua."
"Nhưng số cá này của anh tôi tính 130 một cân."
"Thế này, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại, cá Mú Nghẹt rất hiếm, số lượng này không bán sỉ mà bán lẻ, giá cao có thấp có, trung bình tầm 145."
Như vậy, trừ chi phí vận chuyển, Cao Cường Kỳ kiếm được không ít, hắn cũng nói rõ.
Ngô An nói cảm ơn.
Nói thẳng ra.
Dù là bán theo giá sỉ hay giá lẻ, tiền Cao Cường Kỳ kiếm được cơ bản không đổi, nhưng bán lẻ thì Ngô An có thể kiếm thêm được rất nhiều.
Hắn được lợi thực sự.
Mấy khoản này hắn tính rõ ràng.
Trong lòng không có ý nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần là vui.
Chỉ riêng cá Mú Nghẹt thôi đã thu nhập hơn ba mươi vạn.
Còn muốn gì hơn nữa.
Trong lòng vui sướng vô cùng.
Lão Phương cười nói: "An à, vận may của cậu, quả thực không ai sánh bằng."
"Tôi nghe Cao lão bản nói cậu mua thuyền lưới kéo?"
Ngô An gật đầu.
"Vận may của cậu thế thì nên mua." Lão Phương ngừng một chút, cười nói, "Hay cho tôi một chân, tôi góp một cổ."
Ngô An cười không đáp lời.
Cao Cường Kỳ cười mắng: "Lão Phương, nếu có cơ hội đó, đến lượt anh lên tiếng chắc."
Lão Phương cười cười, không nói gì.
Nhìn vận may của Ngô An, góp vốn vào thuyền lưới kéo, tuyệt đối lời chứ không lỗ.
Hắn đỏ mắt cũng bình thường thôi.
Ngô An không muốn, hắn cũng hiểu.
Rất nhanh.
Tính sổ xong, tổng cộng 388900, Cao Cường Kỳ làm tròn thành 39 vạn.
Còn chưa tính tiền Long Độn.
Ngô An đứng dậy, nói: "Anh Cường, tiền cứ để đây, lát nữa chúng tôi lại ra biển, lần sau tính chung."
Ra khỏi chợ.
Đến bến tàu.
Mọi người vừa dọn dẹp xong thuyền, ai nấy đều khá mệt mỏi, ngồi hút thuốc liên tục ngáp.
Ngô An lên thuyền, mọi người cùng nhìn lại.
"39 vạn."
"Còn chưa tính tiền Long Độn."
"A Thanh 4 vạn, coi như tiền thưởng."
"Lão Phù Đầu 2 vạn."
"Đại ca, anh A Vũ, mọi người cũng vậy."
Thấy Mai Vũ và đại ca định nói gì, Ngô An xua tay ngắt lời, "Số tiền này không dễ kiếm vậy đâu, tôi tuyên bố lát nữa chúng ta tiếp tục ra biển."
Mọi người trợn tròn mắt.
Lão Phù Đầu thì ngẩn người, nhưng lộ ra nụ cười: "Ta biết mà, vận may tốt như vậy, không nên bỏ dở."
Đây là cái kiểu gì.
Chẳng qua là làm liên tục suốt ngày đêm, trên thuyền ngủ, kỳ thực đây là trạng thái bình thường.
Ngô Bình sờ lên cằm lún phún râu, nói: "Vợ anh nấu cơm ngon đang chờ ở nhà đó."
Ngô An: "Gọi điện về đi."
Ngô Bình không nói gì.
Hắn xoa xoa eo, lại châm một điếu thuốc.
Lão Phù Đầu liên hệ trạm xăng dầu.
Ngô An đi tìm Triệu lão bản lấy công cụ.
3 hàng lờ, 2 bộ lưới đánh cá, còn 500 mét lưới bén ba lớp, làm hắn bất ngờ, lưới bén có thể tăng 50 điểm giá trị vận may, một trăm mét lưới có thể tăng 10 điểm.
Còn hơn cả câu chì.
Nghĩ lại cũng phải.
Hiệu suất đánh bắt của lưới bén chắc chắn mạnh hơn nhiều so với mấy cái móc câu.
Nếu thả được vài mẻ lưới, vận may có bao nhiêu cũng tiêu hết được nhẹ nhàng ấy chứ.
Ngô An tràn đầy tự tin.
Mà lưới bén so với câu chì, không cần siêng năng kéo lên.
Thả lưới xuống, nửa ngày kéo một lần là được.
Đại gia hỏa thực ra đều mệt chết rồi, đến lúc thả vài mẻ lưới, mọi người còn có thời gian nghỉ ngơi.
Ngô Bình và Mai Vũ cũng không rảnh, chạy ra siêu thị ở bến tàu, mua một đống đồ ăn thức uống, ăn ngon rồi, một ngày ba bữa hải sản cũng được, nhưng nước biển thì không uống được.
Trên thuyền, nước ngọt không thể thiếu.
Rồi gọi điện thoại về nhà, các chị dâu nghe nói chồng còn phải ra biển, không khỏi có mấy lời, biết hôm nay kiếm được gần 40 vạn thì im bặt.
Vất vả thì vất vả, ban đêm đi thuyền cũng nguy hiểm, nhưng kiếm được nhiều tiền như vậy thì còn gì để nói.
Chỉ có thể dặn dò đừng làm việc quá sức.
Một tiếng sau, thuyền đánh cá rền vang từ từ rời bến.
Gió êm sóng lặng.
Ngủ trên thuyền thực ra vẫn dễ chịu.
Lung la lung lay, như trong bụng mẹ vậy.
Ngoài Lão Phù Đầu ra, mọi người đều buồn ngủ rũ rượi, ai nấy nằm ngủ say sưa trong cabin.
Lão Phù Đầu nói vẫn gánh vác được, chỉ là miệng không dám rời điếu thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận