Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 270: Ngươi tốt, ta tốt, mọi người tốt

Chương 270: Ngươi khỏe, ta khỏe, mọi người khỏe.
Vốn dĩ Ngô An định ra bến tàu trong thôn, nhưng điện thoại vừa có sóng, liền nh·ậ·n được tin nhắn của lý đốc c·ô·ng và Trần chủ nhiệm, bảo hắn đến thôn một chuyến.
Cũng không có chuyện gì khác.
Chính là vấn đề sửa đường.
Ngô An đồng ý, vừa vặn tiện đường đi lấy cờ thưởng.
Đến bến tàu trên trấn.
Địa l·ồ·ng thu hoạch, dây thừng phải chắc chắn hơn, chủ yếu bắt tôm cua, nhất là tôm sú nhiều nhất, cũng chỉ có tháng mở biển này là nhiều thôi.
Sau đó sẽ ít đi, rồi hết luôn.
Tôm sú theo mùa, hết mùa là không có, cũng như rau quả trái mùa, nếu có thể nuôi trồng trái mùa, chắc chắn rất có thị trường.
Không biết có làm được không.
Ngô An nghĩ ngợi vẩn vơ, thuyền c·á cập bến, A Kim ra sức vẫy tay, Cao Cường Kỳ bận rộn, hễ rảnh là lại ra tận nơi nhận hàng.
Ngô An thấy cũng được.
Bận rộn chút thì tốt.
Cao Cường Kỳ sớm phát đạt thì hắn còn có chỗ mà ôm đùi.
Cao Cường Kỳ cũng không giải t·h·í·c·h gì thêm về chuyện này.
Rất tốt.
Như vậy mới là bạn bè thật sự.
Nếu là bạn bè bình thường, trái lại còn phải ra vẻ giải t·h·í·c·h, tình cảm sở dĩ cần vun đắp là vì vốn dĩ nó không sâu đậm.
Đối với điều này.
Ngô An thấm sâu, hiểu rất rõ.
Kiếp trước, hắn với a Thanh chục năm không gặp, nhưng vừa gặp lại, hoàn toàn không có chút cảm giác xa lạ nào.
Đó chính là tình cảm.
Không hề bị thời gian làm phai nhạt, gặp mặt là lại có thể chơi chung.
Chào hỏi một tiếng.
Ngô An bảo A Kim làm nhanh lên, hôm nay muốn về nhà ăn cơm.
A Kim tranh thủ tìm mấy tiểu c·ô·ng, khuân vác, phân loại, tính sổ sách.
Cao Cường Kỳ không có ở đó.
Ngô An cầm hóa đơn đi lấy tiền, thấy Cao Cường Kỳ mở rộng quy mô, càng ngày càng chính quy, không khỏi cảm thán, bên mình vẫn còn chậm.
Phải nắm chắc đ·u·ổ·i th·e·o đại lão mới được.
Nhận tiền, tổng cộng hai mươi sáu ngàn năm trăm đồng.
Vì gặp gió lớn nên mất mười mấy cái địa chụp xuống, thu nhập một hàng địa l·ồ·ng cũng chỉ được hơn ngàn, chưa đến hai ngàn.
Thu nhập có cao không?
Thấy lão phù đầu cầm được hơn ngàn bốn trăm đồng chia mà tay hơi run là biết.
So sánh mà nói.
Đương nhiên là cao.
Chỉ là chưa đạt được mong muốn trong lòng hắn.
A Thanh đếm hai ngàn sáu trăm năm chục, trừ chi phí ra thì Ngô An chỉ thu về khoảng hai vạn.
"Nhiều quá... A An, hôm thả l·ồ·ng tôi không đi, tôi chỉ lấy một nửa thôi." Lão phù đầu rút ra bảy trăm đồng, đưa cho Ngô An.
Ngô An ngớ ra, không ngờ đến chuyện này, cũng không nhiều lời, nhận lấy tiền, ra phố vặt mua hai bao hoa t·ử."
"Cầm lấy mà hút, coi như phúc lợi."
Chia cho A Thanh và lão phù đầu, A Thanh gật đầu, im lặng nhận lấy, lão phù đầu thấy vậy thì vô cùng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
Ông chủ tốt bụng thật.
Ngô An cười cười, chiêu mua lòng người, hắn chưa được tự nhiên lắm, nhưng không sao, cứ từ từ, dù sao có tiền tươi thóc thật, chủ yếu là làm thật.
Không có sáo rỗng.
Chỉ có chân tình đổi chân tình.
Hắn tin lão phù đầu sẽ tận tâm làm việc hơn trên thuyền.
Lão phù đầu nhìn tiền trong tay, cứ thấy hơi ngại, tiền này dễ k·i·ế·m thật, như của trên trời rơi xuống, đ·á·n·h bài thắng cũng không nhẹ nhàng thế này.
Nhưng nhìn bao t·h·u·ố·c lá kẹp ở nách thì lại vô cùng chân thật.
"Cái này... cái này... cái này..."
Lão phù đầu nói năng lộn xộn, muốn đi thì không đành lòng, không đi thì thật không nỡ.
Ngô An vỗ vai lão phù đầu, nói: "Lão phù đầu, bình tĩnh nào, đây có là gì, hôm nay mới ngày đầu tiên thôi mà."
"Theo tôi làm, sau này chắc chắn tốt thôi."
"Tôi cũng có việc, không tiếp chuyện ông được."
Vừa dứt lời.
Mạch Hàng Vũ đến, Ngô An với A Thanh lên xe, may xe máy đủ lớn, ba người không thấy chật, "Oanh" một tiếng, xe máy rú ga chạy đi.
Lão phù đầu nhìn theo, thầm nghĩ tuổi trẻ thật tốt, mình cũng phải nhanh chân lên.
Viết thư cảm ơn, đi lấy cờ thưởng, đến trấn rồi ghé qua đại viện và đồn c·ô·ng an, khen lấy khen để, vì dân giải quyết khó khăn thực tế, khiến lãnh đạo trấn đại viện vui mừng khôn xiết.
Khá lắm.
Gửi thư cảm ơn với cờ thưởng rồi cơ đấy?
Bọn hắn hình như cũng chưa giúp ngươi bắt người mà?
Nhưng dù sao có cờ thưởng vẫn là chuyện tốt, mọi người tự nhiên là ngươi khỏe ta khỏe, mọi người khỏe, còn sắp xếp chụp ảnh lưu niệm.
Đến đồn c·ô·ng an, cũng trải qua một quy trình tương tự.
Ai cũng hài lòng.
Ai chẳng t·h·í·c·h được khen, được cảm ơn, nhất là những người làm việc vì dân như bọn hắn, không ngoa mà nói thì đây chính là lời khen cao quý nhất.
Còn tiền đâu ư?
Hừ.
Đồ không hiểu chuyện.
Có ai lại nói toạc ra như thế.
Lãnh đạo khen ngợi hai người, còn bảo mọi người học tập Lưu Long và Vu Khai Lãng.
Ai cũng nhiệt tình hưởng ứng, tiếng vỗ tay như sấm động.
Lưu Long cười toe toét.
Bao năm làm ở cơ sở, đây là lần đầu được chú ý như vậy, có thể gọi là thời khắc huy hoàng nhất trong sự nghiệp.
Cờ thưởng được treo lên, Lưu Long nhìn cờ thưởng mà sung sướng, vỗ mạnh vai Vu Khai Lãng, khen Ngô An làm việc tốt.
Người này biết làm, lại không gây thêm phiền phức, hắn bảo Vu Khai Lãng quan hệ tốt với Ngô An, sau này còn nhiều chuyện tốt.
Vu Khai Lãng lại tỏ ra khá bình tĩnh, hắn thấy vậy vẫn chưa đủ.
Nhưng hắn nghĩ nếu có thể bắt được Trần lão đại vì thấy c·hết mà không cứu kia, chẳng phải tốt hơn sao?
Hỏi lão phù đầu có vui không, hài lòng không?
Nhìn hắn cười hở cả răng c·ấ·m ra thì biết rồi.
Cứ thế bận rộn, theo chân mấy lãnh đạo trên trấn chụp ảnh, khoe mẽ một phen, mấy lãnh đạo nắm tay hỏi han, hắn còn hơi thụ sủng nhược kinh.
Đời này lần đầu tiên được coi trọng như vậy.
Chưa kể đến các phe gây áp lực, Trần lão đại đồng ý trả đủ tiền lương, nhưng vì không có đủ tiền nên bảo về nhà lấy, giờ đã về rồi.
Vu Khai Lãng cam đoan sẽ bắt Trần lão đại móc tiền ra, nếu không trả thì hắn sẽ đích thân đến đòi, nhất định phải mau c·h·óng giải quyết vụ này.
Vậy nên các bên đều hài lòng.
Điều tiếc nuối duy nhất là chưa khiến Trần gia phải x·i·n· ·l·ỗ·i, nhưng không còn cách nào, Trần gia không thừa nh·ậ·n thấy c·hết không cứu thì không cần x·i·n· ·l·ỗ·i.
Lão phù đầu đã vừa lòng thỏa dạ.
Coi như đoạn t·h·ù với Trần gia rồi.
Lão phù đầu thấy không sao.
Chân đất còn chẳng sợ kẻ đi giày, Trần lão đại muốn làm gì hắn thì hắn cứ quậy.
Trước kia hắn còn hơi rụt rè, nhưng giờ thì khác.
Vì sao?
Vì giờ hắn có Ngô An.
Hắn thấy, nếu c·ứ·n·g đối c·ứ·n·g, Trần gia tất cả gộp lại cũng không chọi được Ngô An.
Trấn đại viện với đồn c·ô·ng an đã đem thư cảm ơn và cờ thưởng treo lên.
Ra sức phô trương.
Duy chỉ có Trần gia là không vui, dù sao trong thư cảm ơn với cờ thưởng kia, bọn hắn là nhân vật phản diện chính hiệu.
Lão phù đầu khen bao nhiêu thì Trần gia bị chê ác bấy nhiêu.
Nói đơn giản, c·ô·ng trạng của trấn đại viện và đồn c·ô·ng an được xây trên tội ác của Trần gia.
Hôm Trần lão đại đến đồn c·ô·ng an đưa tiền, thấy thư cảm ơn và cờ thưởng thì n·ổi trận lôi đình, còn có chút hoang mang, thao tác này không khác gì hắn, y như đúc.
Có thể thì hắn đã đi kiện lão phù đầu vu khống rồi.
Hắn bày tỏ thái độ, yêu cầu đồn c·ô·ng an gỡ thư cảm ơn xuống.
Đồn c·ô·ng an đương nhiên không vui, bảo hắn bỏ tiền xuống rồi biến, đừng ở đó gây sự.
Hắn cũng giận quá mất khôn, nói thư cảm ơn của lão phù đầu toàn chuyện bịa, không đúng sự thật.
Nghe xong, phía đồn c·ô·ng an cũng giận.
Thư cảm ơn nói bậy?
Nói nhỏ là chuyện bé, nói lớn là phủ nhận việc làm của bọn hắn, cho rằng đồn c·ô·ng an làm màu.
Vấn đề này nghiêm trọng!
Trưởng đồn không kềm được, sai người "mời" Trần lão đại vào phòng thẩm vấn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận