Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 58: Khác nhau đối đãi

Chương 58: Khác nhau đối đãi
A Thanh biểu hiện khá cao hứng: "Ca, nàng hướng ta vẫy tay kìa."
Cao Cường Kỳ lau lau cái cằm râu ria, nói: "Không... Không thể nào, chẳng lẽ là đối với ta?"
"Chẳng lẽ nàng biết địa vị của ta ở trên trấn, cho nên chủ động như vậy?"
Lão Mạch không có tự luyến như hai người bọn hắn, theo bản năng nhìn về phía Ngô An.
Ngô An phất phất tay, chủ động chào hỏi: "Thật đúng dịp nha."
Vừa nói, vừa đi tới.
Đều đã vừa ý người ta, người ta còn chủ động vẫy tay chào hỏi, hắn cũng không thể cứ đi như vậy.
Hơn nữa.
Hắn phát hiện những người bán hàng chung quanh đã rục rịch muốn động, hắn không khỏi nghĩ đến lần trước gặp có tiểu thương bị bắt nạt, chẳng lẽ người bị bắt nạt là Cố An Nhiên?
Đi đến trước sạp hàng, Ngô An nhìn một chút nói: "Cô làm ăn được đó chứ."
"Cũng tàm tạm, hôm nay trời mưa, kỳ thực buôn bán bình thường." Cố An Nhiên vừa bận bịu, vừa nói.
Lúc này lại bắt đầu đổ mưa.
Vì lúc ra ngoài ăn cơm không có mưa, mấy người Ngô An đều không mang theo dù.
Cố An Nhiên vội vàng nói: "Anh đừng đứng ở đằng trước, đến bên này đi."
"Cái mái che của tôi lớn, che được mưa."
Ngô An không khách khí, đi đến bên cạnh Cố An Nhiên, gọi A Thanh bọn họ cũng tới tránh mưa.
Hắn chú ý thấy, khi Cao Cường Kỳ đi tới, những người bán hàng rong xung quanh không còn nhìn chằm chằm Cố An Nhiên nữa, cho dù có người nhìn về phía bên này, ánh mắt bên trong cũng mất đi vẻ ác ý.
Quả nhiên là Cao lão bản nhiều bạn bè, có chút phân lượng trong "giang hồ".
Cao Cường Kỳ hỏi: "A An, không giới thiệu một chút sao?"
Ngô An nghĩ nghĩ, nói: "Cô ấy tên Cố An Nhiên, ta cùng cô ấy học cùng trường, cô ấy nhỏ hơn ta một khóa."
A Thanh tính toán bằng ngón tay: "Vậy là hơn em hai khóa."
Cao Cường Kỳ đợi một hồi, hỏi: "Hết rồi?"
Ngô An gật gật đầu: "Hết rồi."
Hắn thấy, giữa hắn và Cố An Nhiên thật sự chỉ có như vậy, cũng không thể đem chuyện đi biển bắt hải sản hôm qua kể ra chứ.
Cũng đâu phải bị thẩm vấn.
Thật sự là không có gì để nói cả.
Cao Cường Kỳ tỏ vẻ "Tôi tin anh mới lạ", quan hệ này còn xa hơn cả người lạ, người ta có thể chào hỏi anh đến đây? Còn để anh đến đây trú mưa?
Cố An Nhiên kỳ thật vẫn luôn nghe lén, nghe được Ngô An chỉ giới thiệu quan hệ của bọn họ như vậy, cảm thấy Ngô An rất khác so với những người khác.
Nàng biết Ngô An, là nghe mấy trưởng bối trong thôn nói chuyện phiếm, nói có một sinh viên đại học ở thôn bên cạnh bị đuổi học trở về, sau khi trở về còn trộm cắp, còn bị bạn gái đá.
Trên thực tế, Ngô An mà nàng thấy khác hoàn toàn với những gì người trong thôn nói.
Dù là nàng đi biển bắt hải sản, thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi, vì quá mệt mỏi.
Nhưng Ngô An từ đầu tới cuối gần như không nghỉ.
Một người nghiêm túc an tâm làm việc như vậy, sao có thể đi trộm cắp?
Còn bị bạn gái đá?
Vậy chỉ có thể nói, bạn gái này, à không, bạn gái cũ mắt ngắn, bị đuổi khỏi đại học đâu phải chuyện gì ghê gớm.
Nàng không thi đậu đại học, cuối cùng không có lên trên kia nha.
Kỳ thật nàng cũng biết, sau lưng người trong thôn không ít nói xấu nàng.
Vào thời khắc ấy, nàng cảm thấy mình rất giống Ngô An, có chút ý vị đồng bệnh tương liên.
Vì vậy, nàng nảy sinh một chút hiếu kì với Ngô An.
Bây giờ nhìn lại, nàng ngạc nhiên phát hiện mình có hảo cảm với Ngô An, cho nên khi nhìn thấy Ngô An, liền vô thức vẫy tay chào hỏi.
Trong lòng Cố An Nhiên suy nghĩ miên man, rất nhanh làm xong một phần bánh tráng nướng 60 tệ, đưa tới trước mặt Ngô An, nói: "Ăn thử đi."
Ngô An lắc đầu: "Cảm ơn, không cần đâu."
"Vừa rồi đã có người đến mua rồi, ăn rồi, ngon lắm."
Cố An Nhiên ngẩn người: "Anh đến mua rồi sao?"
"Sao tôi không biết?"
"Nếu anh tới, tôi không thể không thấy được."
A Thanh giơ tay: "Là em tới."
Cố An Nhiên nhìn hắn một cái: "Sao tôi cũng không có ấn tượng gì."
"..." A Thanh không cãi được.
Hắn cảm nhận được sự khác biệt, người với người thật không thể so sánh được, nhưng ngược lại hắn cảm thấy cũng tốt thôi, hắn vốn kém xa Bian ca rồi.
Cố An Nhiên biết mình lỡ lời, vội vàng chữa lại: "Bây giờ biết các anh là bạn bè, coi như mua một tặng một vậy."
Ngô An vội nhận lấy.
Người ta đã nói đến nước này rồi, nếu hắn không nhận, thì quá không hiểu chuyện.
A Thanh rất cao hứng: "Ca, anh nói sớm nha."
"Nếu em báo tên của anh chắc chắn được miễn phí một phần."
Ngô An đưa bánh tráng nướng trong tay cho hắn: "Chút tiền đồ này, ăn đi."
A Thanh hỏi: "Ca, anh không ăn sao?"
Ngô An lắc đầu.
A Thanh vui vẻ nói: "Em vừa vặn vẫn còn bụng, vậy em không khách khí nha."
Cao Cường Kỳ và lão Mạch nhìn Ngô An, ánh mắt đều có chút thâm sâu.
Hai người đều là người từng trải, nhìn là biết ngay, quan hệ giữa Ngô An và Cố An Nhiên chắc chắn không đơn giản như vậy.
Ngô An không nói, bọn họ tự nhiên không tiện hỏi Cố An Nhiên.
Thảo nào Ngô An không muốn đến chào hỏi.
Người ta vốn quen biết nhau!
Cao Cường Kỳ và lão Mạch giờ mới hiểu ra, vừa rồi bọn họ có chút rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, còn nói chào hỏi là khởi đầu của duyên phận.
Duyên phận của người ta đã bắt đầu từ lâu, căn bản không tới phiên bọn họ quan tâm.
Vì A Thanh đang ăn bánh tráng nướng, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
A Thanh sắp ăn xong, chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt giật mình nói: "Ca, thảo nào lúc trước em nói gặp được một đại mỹ nữ mà anh bình tĩnh vậy, có phải anh đã biết người em nói là ai rồi không?"
Ngô An gật gật đầu.
Người mà có thể khiến A Thanh kinh ngạc như gặp được thiên thần, lại lớn tiếng nói đặc biệt trước mặt hắn, hơn nữa còn đang bán bánh tráng nướng, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Cố An Nhiên.
A Thanh vội nói: "Ca, thật xin lỗi, em không biết chị ấy là tẩu tử."
Cao Cường Kỳ cũng nói: "A An, ta cũng không biết là đệ muội, đừng trách ta vừa rồi có chút mạo phạm."
Ngô An dở khóc dở cười, vội giải thích: "Tẩu tử đệ muội gì chứ."
"Chúng ta kỳ thật còn không bằng bạn bè."
"Cùng lắm cũng chỉ là đối tác làm ăn."
Cần phải giải thích rõ ràng.
Hắn ngược lại không quan trọng, nhưng không thể vô cớ làm bẩn thanh danh của người khác.
Cao Cường Kỳ vẻ mặt hồ nghi.
Cố An Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, kỳ thật nàng vẫn luôn nghe lén, kết quả nghe được Ngô An sốt ruột vội vàng phủi sạch quan hệ, trong lòng không hiểu có chút không thoải mái.
Nàng nhanh chóng làm xong hai phần bánh tráng nướng, đưa cho khách hàng xong, quay đầu nhìn Ngô An, thoải mái nói: "Ngô An, anh nói vậy có hơi xa lạ đó."
"Tôi có hơi buồn."
"Tôi cho anh chai nước suối uống chùa rồi sao?"
Nghe xong nàng nói vậy, Ngô An lập tức đứng hình, không biết Cố An Nhiên có ý gì.
Hai người mới coi như là gặp mặt lần thứ hai.
Sao?
Nói như vậy, là muốn có quan hệ với hắn?
Hắn chữa lại: "Là bạn bè mà."
"Không có ý tứ, là tôi nói sai."
Cố An Nhiên nói: "Vậy hôm nào mời tôi uống trà sữa đi."
"???" Ngô An ngớ người, hắn chỉ khách khí một chút, không ngờ Cố An Nhiên lại thừa cơ đưa ra yêu cầu.
Hắn nhớ lúc đi học nghe bạn học nói Cố An Nhiên rất lạnh lùng, sao hắn không phát hiện ra nhỉ?
Trông cô ấy rất hướng ngoại mà.
Hay là chỉ nhiệt tình với hắn?
Ngô An vội gạt bỏ ý niệm này đi, một trong những sai lầm lớn nhất của đàn ông là ảo tưởng!
Cao Cường Kỳ và lão Mạch vẻ mặt thú vị nhìn Ngô An, người ta đã nói vậy rồi, ngược lại cho thấy trong lòng anh không có quỷ.
Thằng nhóc này che che giấu giấu, nhăn nhăn nhó nhó, ngược lại cho thấy trong lòng anh có chuyện.
Đây gọi là giấu đầu hở đuôi.
Gương mặt xinh đẹp của Cố An Nhiên ửng đỏ, vừa vặn có người đi đến trước sạp hàng, vội quay đầu chào hỏi: "Các chị tốt, cần gì ạ?"
Trong đó một cô gái dáng vẻ bình thường nhưng coi như thanh tú, vẻ mặt tức giận nói: "Tôi cần một lời giải thích."
Cô gái tàn nhang bên cạnh đầy căm phẫn phụ họa theo: "Đúng, cho một lời giải thích."
"Rốt cuộc quan hệ giữa cô và Ngô An là gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận