Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 185: Trong nước biển nạy ra bào ngư

Chương 185: Trong nước biển nạy ra bào ngư
A Thanh mang th·e·o Ngô An quá khứ.
Ngô An trong tay nắm lấy một cái bào ngư, cái đầu bào ngư không lớn lắm, chỉ cỡ lòng bàn tay, xem chừng chừng hai ba lạng.
Bào ngư tươi sống được tính tiền theo cân.
Tỉ như hai đầu bảo, bốn đầu bảo, sáu đầu bảo, nói đơn giản là bao nhiêu con bào ngư thì được một cân, chỉ là, bào ngư này phải phơi khô rồi mới tính.
Bào ngư tươi, dù nặng đến một cân, phơi khô rồi cũng chưa chắc được coi là hai đầu bảo.
Dù tươi hay khô, bào ngư đều rất đáng tiền.
Trong t·h·ùng của A Thanh có chừng bảy tám con.
Nhiều bào ngư như vậy mà A Thanh nói là nhặt được t·i·ệ·n tay.
Điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ dưới nước biển có thể có nhiều hơn nữa!
Rất nhanh.
Hai người đến chỗ tìm được bào ngư.
Đá ngầm ở đây dốc thoai thoải nhưng rất bằng phẳng, thủy triều lên xuống. Hôm nay không có sóng gió nên đứng trong nước rất vững.
Ngô An thử đi xuống.
Đi đến chỗ nước ngập n·g·ự·c, dưới chân đột nhiên cảm thấy dẫm phải vật gì đó, quay đầu gọi A Thanh một tiếng rồi ngồi xổm xuống trong nước.
Hai tay giữ chặt bào ngư, bỗng giật mạnh.
"Ba" một tiếng, bào ngư bị hắn k·é·o ra, hắn đứng lên, nước văng tung tóe theo tiếng rầm rầm, hắn lắc đầu.
A Thanh thở phào: "Ca, thế nào?"
Ngô An giơ tay, xòe bàn tay, trong lòng bàn tay là con bào ngư rất lớn, to gần bằng bàn tay hắn. A Thanh trợn tròn mắt: "Bào ngư to vậy!"
"Chắc hơn nửa cân ấy chứ."
"Ca, vẫn là anh giỏi, em nhặt nãy giờ chẳng có con nào to."
Ngô An cũng rất vui, bào ngư to thế này chắc bán được giá hời, mà đây lại là nhặt t·i·ệ·n tay. Vừa rồi hắn khua chân, ít nhất chạm phải ba bốn chỗ nhô lên.
Những chỗ nhô lên này rất có thể là bào ngư.
Sau khi vui mừng, hắn nhìn quanh. Giờ nước vẫn đang rút nhưng dù rút nữa cũng không lộ ra nhiều bào ngư.
Phải xuống nước, dùng ống thở mà cạy.
Việc này khá nguy hiểm.
Nhưng phải làm!
Cái "đ·ĩa đ·ả·o" này khá cằn cỗi, mấy vũng nước kia không lớn, chắc chẳng có gì ngon, lát nữa A Thanh dùng thau là vét sạch thôi.
Ngoài ý muốn p·h·át hiện bào ngư này, có lẽ là nhờ hôm nay giá trị vận khí cao chăng.
Ngô An nói; "A Thanh, mình về thuyền trước đã."
A Thanh ngẩn ra, có chút phấn khích hỏi: "Ca, anh muốn bắt bào ngư à?"
Ngô An gật đầu: "Dám không?"
A Thanh cười hề hề: "Còn phải hỏi."
"Chỉ cần anh bảo làm, em theo anh ngay."
"Anh có em, em sợ gì."
Ngô An vỗ vai hắn không nói gì thêm.
Hai người ra hiệu cho lão Mạch, lão Mạch lái thuyền tới.
Lão Mạch hỏi: "Trên đ·ả·o không có gì ngon à?"
"Trên đ·ả·o chẳng có gì đâu, nhưng bọn con p·h·át hiện ra bào ngư." Ngô An nói rồi cùng A Thanh lấy bộ đồ lặn mà Cố An Nhiên mua ra.
Cố An Nhiên tốn không ít tiền cho mấy thứ này.
Bảo là chuẩn bị cho thuyền đ·á·n·h cá không lo thiếu, không ngờ chuyến này lại dùng đến.
Lão Mạch nhìn hai người lúi húi, nhíu mày hỏi: "P·h·át hiện bào ngư thì cứ cạy thôi, thuyền với ống thở làm gì . . . Khoan đã, chẳng lẽ hai đứa tìm được bào ngư ở chỗ nước sâu à?"
Ngô An nói: "Đúng vậy, chắc nước rút cũng vô ích, bào ngư ở chỗ sâu thôi, mặc đồ lặn xuống mà cạy."
Lão Mạch vội vàng, trợn mắt: "Hai đứa đừng có làm bậy!"
Ngô An cười: "Con không làm bậy đâu."
"Chẳng qua là mặc đồ lặn cho an toàn thôi mà."
Lão Mạch lắc đầu: "Như thế cũng không được."
"Nguy hiểm lắm."
"Lỡ có con sóng ập tới thì tìm người đâu ra."
"Hai đứa còn trẻ, chưa biết biển cả đáng sợ thế nào đâu!"
Lão cứ nói mãi.
Ngô An nghe nhưng không cắ·t lời lão. Đợi lão ngừng, hắn mới nói: "Vậy thế này nhé. . . Hàng Vũ, cháu đi với con."
"Dùng dây thừng buộc vào đá ngầm."
"Chúng con ước định kỹ, cứ hai phút con với A Thanh ngoi lên một lần, nếu không thấy ngoi lên thì chú cứ giậ·t dây."
Lão Mạch nói không sai.
Cạy bào ngư dưới biển sâu rất nguy hiểm.
Nhưng bảo hắn từ bỏ thì khác nào "vào núi báu mà về tay không", hắn sao cam tâm.
Dây thừng trên thuyền có cả đống, dài mấy trăm mét ấy.
Mà lại chắc chắn.
Mạch Hàng Vũ gật đầu.
Anh ta không như lão Mạch, anh ta lên thuyền với tư cách "giúp việc", làm công ăn lương, Ngô An là ông chủ, anh ta phải nghe theo.
Lão Mạch vẫn không yên tâm, đòi đi theo xem.
Ngô An không nói gì.
Bốn người lên đ·ả·o trước.
Lúc này thủy triều vẫn đang rút, Ngô An đi xuống, nước đã không ngập n·g·ự·c nữa, nhưng rút không đáng kể.
Đúng như hắn đoán, dù nước rút hết cỡ thì cũng chỉ lộ ra được ít bào ngư.
Như thế thì không đủ.
Hắn p·h·át hiện ra đồ lặn cũng có thể tăng giá trị vận khí, cả xẻng nữa.
Bào ngư cũng như mũ tướng quân, phải dùng xẻng thật nhanh thật mạnh xẻng xuống hoặc cậy lên, nếu không dù có đ·ạ·p nát nó cũng đừng hòng lấy ra được.
Vì t·h·ị·t bào ngư bám rất chắc.
Chuyện này bình thường thôi.
Không phải để phòng ai cả mà vì hải lưu chảy xiết, bào ngư phải bám chặt vào đá ngầm.
Nếu lần đầu không xẻng được thì đừng cố.
Không được đâu. Dù có xẻng được cả c·ơ t·h·ể nó xuống, t·h·ị·t vẫn bám chặt vào đá.
Sau một hồi chuẩn bị, Ngô An và A Thanh mỗi người một bên xuống nước. Lão Mạch và Mạch Hàng Vũ lo lắng nhìn theo, thân ảnh hai người chìm n·g·ấ·t vào trong nước.
Có áo lặn và mặt nạ nên dễ dàng nhìn rõ đáy biển. Không biết có phải do ảo giác không, hắn thấy bào ngư rất dễ dàng.
Đi tới.
Dùng xẻng, nhanh, chuẩn, m·ạ·n·h bạo xẻng một nhát, cạy lên, bào ngư bay lên, hắn chộp lấy rồi bỏ vào túi lưới. Tiếp theo.
Vừa xẻng vừa đi.
Điệu bộ quỷ dị.
Hắn bước đi dưới đáy biển.
Sắp nín thở đến cực hạn, hắn vội ngoi lên, còn giơ tay lên vẫy vẫy. Giờ mặt biển lặng, người trên bờ chắc sẽ thấy. Thay xong khí, hắn lại lặn xuống.
Hắn tùy ý đi.
Nhưng dù đi đâu cũng dễ dàng p·h·át hiện bào ngư. Đồ lặn được tăng giá trị vận khí, tựa hồ có c·ô·ng năng tự tìm bào ngư vậy.
Ở trong biển lớn, đào a đào a đào.
Chấp nhận rủi ro nhỏ.
Cạy bào ngư lớn.
Ta ở trong biển lớn, đào a đào a đào.
Cạy được nhiều bào ngư hơn.
Đổi tiền tiêu xài.
Đào mãi, một túi lưới đầy, trở lại bờ, lão Mạch thấy túi lưới bào ngư nặng trĩu thì trợn mắt há hốc mồm: "Sao trong biển lại nhiều bào ngư thế này?"
Vừa nói, A Thanh cũng bơi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận