Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 245: Người tốt có hảo báo

Chương 245: Người tốt có hảo báo
Bên ngoài vịnh biển, gió lớn mưa rào, sóng dữ dâng trào, dọa người kinh dị.
Bên trong vịnh biển.
Không thể nói gió êm sóng lặng, có thể nói là sóng nước không sợ hãi.
Ngô An mặt mày hớn hở, tán thán nói: "Đây đúng là một cái cảng tránh gió tự nhiên."
Lão phù đầu gật gật đầu, cũng khó nén tâm tình kích động, hô: "Đúng vậy, có thể bình an vô sự đi đến nơi này, chúng ta thật sự là gặp may mắn."
"May mà có những con Hổ Kình này!"
"Nếu phải tự mình dẫn đường, chúng ta chắc chắn không vào được nơi này."
Người ngoài nghề xem náo nhiệt.
Người trong nghề xem chuyên môn.
Với người khác, lái thuyền tiến vào mảnh vịnh biển này, chỉ cần lái thuyền vào đây là được, cái lỗ hổng của vịnh biển này cũng không nhỏ, dường như không có gì khó khăn.
Thực tế không phải vậy.
Vùng biển xung quanh hòn đảo này toàn đá ngầm, còn có rất nhiều đá ngầm ngầm dưới nước.
Đây cũng là vì sao lão phù đầu loại ngư dân lão luyện này cũng không tới gần hòn đảo này.
Rất nhiều thuyền đánh cá vào ban đêm, cũng sẽ cố gắng phòng ngừa tai nạn, sợ xảy ra bất trắc.
Hôm nay bọn hắn đối mặt loại khí trời ác liệt này, căn bản không có cách nào sớm tránh né các loại nguy hiểm dưới đáy biển, nói không ngoa, bọn hắn tương đương với nhắm mắt lái thuyền.
Có thể bình an đến nơi, sao không khiến người ta kích động cho được.
Ngô An nhìn về phía những con Hổ Kình đang vây quanh thuyền đánh cá xoay vòng, dùng sức vẫy tay: "Cảm tạ các ngươi, cảm tạ các ngươi."
Hắn hướng vào mui thuyền, nơi A Thanh và Ngô Bình còn chưa hết hồn hô: "Đại ca, A Thanh, mau ra đây, Hổ Kình và rùa biển đã giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta phải cảm tạ chúng."
Bên ngoài vẫn còn mưa.
Ba người mở khoang chứa cá ra, xách ra một hòm đựng lưới đầy ắp tôm hùm, Ngô An hướng về phía một con Hổ Kình hô: "Này, Hổ tử, ăn chút đồ ăn vặt."
Nói xong, trực tiếp mở hòm đựng lưới ra, đổ tôm xuống biển.
Hổ Kình lập tức bu lại, còn phát ra tiếng kêu lanh lảnh, giống như là đang chào hỏi, lại giống là biểu đạt cảm tạ.
Hổ Kình ở rất gần, Ngô An có thể nằm sấp xuống đối diện với nó.
So sánh với hình thể to lớn, mắt Hổ Kình không lớn, thậm chí có thể dùng hạt mè để hình dung, bất quá, Ngô An vẫn cảm nhận được vô cùng rõ ràng cảm xúc từ ánh mắt Hổ Kình.
Hổ Kình hình như thật sự rất vui mừng.
"Ăn nhanh đi."
Ngô An khoát tay hô.
Hổ Kình "phì phì" một tiếng, xoay người xuống biển, ăn như gió cuốn.
A Thanh và Ngô Bình cũng lấy thêm tôm ra, gọi những con Hổ Kình khác, kết quả những con khác không lại gần, Ngô An thấy thế, tranh thủ nhỏ giọng gọi con Hổ Kình đang ăn: "Hổ tử, chào hỏi bạn bè cùng ăn đi."
Hổ Kình rít lên một tiếng, tựa hồ đang đáp lại hắn.
Ngay sau đó.
Những con Hổ Kình khác đang vây quanh thuyền đánh cá, nhao nhao lại gần bắt đầu ăn.
Ngô An mừng rỡ khôn nguôi.
Tình huống thế nào?
Cùng rùa biển, con Hổ Kình này thế mà cũng nghe hắn nói?
Hơn nữa chỉ nghe hắn nói!
Hắn chẳng lẽ thật sự có quang hoàn đặc thù trên người sao?
"Ta không phải chỉ có cái hệ thống, với cả sống lại thôi à, cũng không có gì đặc biệt cả." Ngô An lẩm bẩm trong lòng, âm thầm đắc ý, đối với tình huống này, hắn đương nhiên là vui vẻ nhìn thấy.
Lần đầu tiên lên thuyền, Ngô Bình nhìn mà than thở: "Quá thần kỳ, những con Hổ Kình này hình như thật sự nghe hiểu tiếng người."
A Thanh nói: "Bình ca, đương nhiên phải vậy rồi."
"Chờ chút rùa biển tới ăn, ca biểu diễn cho mà xem."
"Rùa biển rất nghe lời ca đó."
Sau khi ăn xong, Hổ Kình kêu hai tiếng, tiến vào nước biển biến mất, không lâu sau lại xuất hiện ở gần cửa vịnh, Ngô An vẫy vẫy tay: "Giờ đi à?"
"Tạm biệt, tạm biệt."
"Lần sau ta kiếm thêm cá cho các ngươi."
Đàn Hổ Kình đi rồi, rùa biển bơi tới.
Lão phù đầu nhìn mà tấm tắc lấy làm lạ: "Khá lắm, mấy con rùa biển này thông minh thật, chờ Hổ Kình ăn xong mới đến."
Ngô An nhìn thấy có không ít rùa biển trên lưng có Đằng Hồ, cười nói: "Lão phù, bọn nó không phải đến ăn gì đâu, mà là đến cạo tóc."
"A Thanh, đi lấy c·ô·ng cụ."
"Ca, nhìn thấy con nào có Đằng Hồ trên người thì dùng vợt vớt lên."
Ngô Bình hưng phấn đi lấy vợt.
Trước đó nghe A Thanh kể chuyện này, hắn đã thấy rất có ý rồi, bây giờ có thể tận mắt chứng kiến, còn có thể động tay, hắn cảm thấy chuyến ra khơi này thật sự quá phong phú.
Đợi đến hôm sau lên lớp, kể chuyện này cho bạn bè, đảm bảo không ai buồn ngủ cả.
Ngô An cầm vợt thả xuống, rùa biển rất phối hợp, chủ động chui vào trong vợt.
Nhẹ nhàng vớt lên boong tàu.
Ngô An cầm c·ô·ng cụ qua, bắt đầu cạo Đằng Hồ.
Rùa biển nằm trên boong tàu rất ngoan ngoãn, còn thỉnh thoảng lắc lư chân màng, tỏ vẻ rất hài lòng hưởng thụ.
Tuy trời mưa, nhưng mọi người làm việc khí thế ngất trời, mà lại vô cùng giải tỏa căng thẳng.
Hôm nay bị sóng gió dọa gần c·hết, cạo Đằng Hồ cho rùa biển vừa vặn để phóng t·h·í·c·h chút áp lực.
Nhất là A Thanh làm vô cùng hăng hái, vừa nhanh vừa chuẩn lại ổn.
Lão phù đầu cũng sang xem, nhìn một hồi, tán dương: "Các ngươi vẫn thuần thục thật."
A Thanh đắc ý nói: "Vậy là đương nhiên rồi."
"Lần trước ra khơi chúng ta cũng giúp rất nhiều rùa biển cạo Đằng Hồ."
"Câu nói kia là gì nhỉ, nhất gì gì đó ấy..."
Ngô Bình nói: "Nhất nhật sinh, nhị nhật thục (quen dần ấy mà)."
"Đúng đúng đúng." A Thanh gật đầu, ném con rùa biển vừa được cạo xong xuống biển, lại vớt một con khác lên, ra vẻ ta đây nói: "Ta là số 2 Tony lão sư, rất hân hạnh được phục vụ."
Rùa biển dường như nghe hiểu, giơ giơ chân màng, giống như đang chào hỏi hắn.
A Thanh tự trêu chọc mình vui vẻ không thôi, cầm c·ô·ng cụ "Tạch tạch tạch" cạo lia lịa.
Lão phù đầu hỏi: "Các ngươi vì sao làm như vậy? Cạo Đằng Hồ cho nhiều rùa biển thế, tốn công quá."
A Thanh nói: "Ta cũng không biết vì sao phải làm vậy, ca bảo ta làm thì ta làm thôi."
"Tốn công thì sao chứ, cũng nhờ chúng ta giúp rùa biển cạo đầu mà rùa biển mới giúp chúng ta."
"Xem ra, anh ta thật có tầm nhìn xa."
"Ca, anh giỏi thật."
Câu cuối cùng là gọi Ngô An, sau khi Ngô An nghe được thì cười cười không nói gì.
A Thanh đã thổi phồng hắn như vậy rồi, nếu hắn còn nói thêm gì nữa, lại có vẻ quá không khiêm tốn.
Ngô Bình hớn hở nói: "Đây chính là người tốt có hảo báo mà."
Ngô An gật đầu, nói: "Đại ca nói hay đấy, chúng ta cứu được lão phù, có lão phù cầm lái, mới kiên trì được đến khi rùa biển tìm đến chúng ta."
"Giúp rùa biển, chúng mới tìm đến chúng ta, rồi cứu chúng ta."
"Trên biển có ông trời nhìn, làm gì mẹ tổ nương nương cũng đều nhìn thấy."
"Ta nghĩ về sau loại chuyện này, còn phải làm, phải làm càng nhiều càng tốt."
A Thanh hô: "Ca, câu này của anh có trình độ đấy."
Thằng nhãi này đúng là cái "An cuồng" .
Nghe cho vui thôi.
Ngô An không cho là thật, nhưng nghe cũng sướng tai, cũng không ngăn cản A Thanh cái kiểu vô não thổi phồng này.
Lão phù đầu suy nghĩ xuất thần.
Ông lênh đênh trên biển cả đời, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tổ hợp ngư dân kỳ quái như vậy.
Mấy thanh niên này với những người kiếm ăn trên biển khác, rất khác nhau.
Nhìn thì không đáng tin cậy, làm việc càng không đáng tin, nói năng cũng ngây ngô, cái gì người tốt có hảo báo, cái gì ông trời với mẹ tổ nương nương, những lời này ai cũng treo bên miệng, nhưng mấy ai tin thật?
Để ông lão đây nghe tới, càng buồn cười.
Nhưng thực tế, ông lại cười không nổi.
Ông tận mắt nhìn, cũng thân ở trong đó, có thể sống sót trong sóng gió này, dù bọn họ có không đáng tin cậy đến đâu, họ đích thật là đã tạo ra kỳ tích khó tin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận