Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 43: Làm ăn cùng kết giao bằng hữu không sai biệt lắm

Chương 43: Làm ăn cũng giống như kết giao bằng hữu
Trong xe việt dã.
Ngô An nhìn lão Mạch tiêu sái lái xe bằng một tay mà có chút hoảng sợ, đây chính là đường núi đấy.
Chuyện này cũng coi như xong, mới lên đường núi chưa bao lâu, lão Mạch đã cảm thấy không cam tâm nên lấy t·h·u·ố·c lá ra hút.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, lại lấy điện thoại ra, Ngô An để ý thấy đó là một cái điện thoại Samsung.
Thấy vậy, hắn vội vàng nắm lấy tay lái.
Lão Mạch gọi điện thoại, hô: "Cao lão bản, có làm việc không?"
"Ta có ít cá này."
"Có cần ta mang đến cổng chợ cho ngươi thu mua không?"
Đầu dây bên kia, Cao lão bản hỏi: "Lão Mạch, không phải đấy chứ, còn cần ta phải ra tận cổng chợ đón?"
Lão Mạch nói: "Cá nhiều lắm nha."
Cao lão bản nghĩ nghĩ, nói: "Được thôi, được thôi, đến lúc thì liên hệ ta, ta bảo đàn em qua đó."
Lão Mạch quay đầu nhìn những con cá còn đang nhảy nhót trong thùng, nói: "Tốt nhất là đích thân ngươi đến, ta sợ đàn em của ngươi không kham nổi."
Cao lão bản bên kia có vẻ đang bận: "Lão Mạch, thôi đừng c·h·é·m gió, cứ vậy đi, ngươi cũng biết ta đang bận, không đi được đâu."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lão Mạch cất điện thoại, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Ngô An, cười nói: "A An, sao lại thế, nhát gan vậy à?"
Ngô An nghiêm túc nói: "Ta quý cái m·ạ·n·g."
Ông t·rời mở mắt cho hắn trùng sinh một lần, còn rất nhiều việc chưa làm, còn nhiều tiếc nuối chưa bù đắp, hắn không thể cứ vậy mà c·hết được.
Lão Mạch trêu ghẹo: "Ngươi chả giống người trẻ tuổi gì cả."
Mặc kệ lão Mạch vẫn vẻ mặt không quan trọng, miệng cắn t·h·u·ố·c lá, hai tay đặt lên vô lăng, nói: "Ngồi vững vào."
"Ta phải chạy nhanh lên, không thể để đám cá này hết đường s·ố·n·g."
Lái xe quả là nhanh, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã ra đến đường lớn trải nhựa tr·ê·n trấn.
Đến chợ bán thức ăn khi trời còn chưa sáng hẳn.
Đã thấy người người ồn ào, tấp nập, đa phần là người bán hàng rong.
Ở đây làm ăn rất vất vả, sáng sớm đã phải bận rộn, k·i·ế·m tiền cực nhọc, đương nhiên, số tiền k·i·ế·m được chắc chắn nhiều hơn làm c·ô·ng ăn lương.
Đừng coi thường cái chợ bán thức ăn này, nó rất lớn đấy, bởi vì nơi này còn bao gồm cả khu chợ hải sản, toàn bộ hải sản của trấn đều tập trung ở đây, đóng gói rồi chuyển đến các huyện, thậm chí cả tỉnh hoặc toàn quốc.
Lão Mạch còn chưa dừng xe hẳn đã gọi điện thoại cho Cao lão bản, xe vừa đỗ thì một thanh niên hớn hở cúi xuống cửa xe chào hỏi: "Lão Mạch, ta đến lấy hàng."
Lão Mạch nhíu mày: "Chỉ có mình ngươi?"
Thanh niên kia cười: "Một mình ta còn không đủ à, một ông già câu cá thì câu được mấy con, mười hai mươi con là cùng..."
Vừa nói hắn vừa nhìn vào thùng xe đã mở, vừa nhìn thấy cá bên trong, giọng nói bỗng im bặt.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt làm hắn choáng váng.
Cá nhiều quá!
Hắn nhìn qua một lượt, ít nhất cũng phải sáu bảy chục con.
Lão Mạch cười hắc hắc nói: "Mảnh con ạ, lác mắt chưa!"
"Mau gọi cho lão bản của ngươi, bảo hắn đích thân đến lấy hàng."
Thằng nhóc nói không mang điện thoại, vội vàng chạy vào trong chợ, Cao lão bản gọi nó lại, bảo mang theo đá lạnh.
Thanh niên kia lập tức chạy mất hút, lát sau đã thấy một người đàn ông tr·u·ng niêm đầu tóc chải chuốt bóng bẩy, mặc áo sơ mi xanh lam đi tới.
Ngô An nhìn người đàn ông tr·u·ng niên kia có chút ngẩn người, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng hắn x·á·c định mình chưa từng quen biết người này.
Chắc chắn là đã từng thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Lão Mạch vẫy tay: "Cao lão bản."
Cao lão bản đáp lời, tiến đến thùng xe, thấy nhiều cá như vậy, vừa kh·i·ế·p sợ vừa hỏi: "Lão Mạch, chuyện gì thế này?"
"Ngươi lợi h·ạ·i thật đấy, sao mà câu được nhiều cá thế!"
"Câu lâu chưa? Ngươi không muốn s·ố·n·g nữa à?"
Lão Mạch cười hì hì: "Không phải ta, là hai vị anh bạn đẹp trai này."
Cao lão bản và đám đàn em nhìn về phía Ngô An và A Thanh.
A Thanh nói: "Cũng không câu lâu lắm, hơn hai tiếng thôi à."
Mọi người lại được một phen kinh hãi.
Mồi câu này ngon quá đi.
Một người bên cạnh không nhịn được hỏi: "Đẹp trai, hai người câu ở chỗ nào thế?"
"Đến Nhổ Gốc Hoa T·ử à, các cậu ghê thật, mà câu được nhiều cá vậy."
"Xin thương xót đi, tôi đã không có gì ăn nửa tháng nay rồi, không câu được cá chắc c·hết mất."
"Giang hồ có quy tắc, chia sẻ chỗ câu đi."
Lão Mạch vội hét lên: "Đi đi đi, còn chia sẻ chỗ câu, hay là chia sẻ lão bà luôn đi?"
Người kia cũng không vừa: "Đại ca, hôm nay tôi câu cá không về nhà, anh đi tìm chị dâu lấy điếu t·h·u·ố·c đi."
"... "Lão Mạch cười mắng: "Cút xéo, chỉ giỏi nói bậy bạ!"
Lão Mạch gọi Cao lão bản đến, giới t·h·iệu: "Cao lão bản, làm ăn lớn nhất trong chợ đấy."
Lại giới t·h·iệu với Cao Cường Kỳ: "Tiểu huynh đệ này được lắm, giống như ngươi, là bạn vong niên của ta."
Cao lão bản chủ động bắt tay: "Cao Cường Kỳ, mọi người nể mặt nên gọi tôi Cao lão bản, đừng nghe lão Mạch nói bậy, làm ăn thực ra là kết giao bạn bè, chỉ là tôi có nhiều bạn hơn thôi."
"Thực không dám giấu giếm, nhiều cá thế này tôi cũng không ăn hết được, tôi chủ yếu là không bán cá."
"Nhưng đã lão Mạch tìm tôi, tôi nhất định phải giúp tìm người mua, giá cả đảm bảo hợp lý."
Ngô An bắt tay hắn, xưng tên tuổi, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn nhớ ra rồi.
Ở kiếp trước, vì ở xa nhà, nhớ quê hương và anh chị dâu mà không về được, nên anh đặc biệt chú ý đến mọi tin tức về quê.
Trong đó, một bản tin đưa tin quê hương có một người tài sản trên trăm triệu, là chủ nhiều nhà hàng nổi tiếng, chuỗi k·h·á·c·h sạ·n, nhà cung cấp thương mại, việc kinh doanh thủy sản t·r·ải rộng khắp tỉnh, còn có một vài danh hiệu, dù sao lúc đó hắn cũng không hiểu lắm, nhưng thấy rất cao siêu, bản tin đưa tin rất chi tiết, có cả ảnh chụp, chính là Cao lão bản trước mắt!
Hiện tại, vị Cao lão bản này vẫn chỉ là một thương nhân thu mua thủy sản tương đối có tiếng tăm tr·ê·n trấn.
Trong lúc nói chuyện, đàn em của Cao lão bản đã đổ cá từ trong thùng ra, cho vào thùng phủ đầy đá vụn, A Thanh cũng đi theo phụ giúp.
Các thùng xếp chồng lên nhau, dùng xe đẩy vào trong chợ.
Ngô An đi theo vào chợ, lão Mạch nói nhỏ: "Có Cao lão bản, cá của các ngươi không ai dám ép giá đâu."
Cao Cường Kỳ đi vào chợ, mấy người bán hàng rong đều chủ động chào hỏi.
Ngô An quan sát, Cao Cường Kỳ vui vẻ đáp lại, phong thái đại gia thủy sản tương lai đã có thể thấy được một phần.
Đến trước một sạp hàng, Cao Cường Kỳ chào hỏi người bán, giới t·h·iệu với Ngô An: "Lão Phương, chuyên thu mua cá biển."
Lại giới t·h·iệu với lão Phương: "Đều là cá biển hoang dại đấy."
"Vừa mới câu lên sáng nay."
"Ông xem rồi ra giá đi."
Lão Phương tiến lên, xem xét mẻ cá ở thùng tr·ê·n cùng.
Cao Cường Kỳ nói: "Là tiểu huynh đệ của tôi, ông cho cái giá tốt một chút, đừng làm khó tôi."
Lão Phương vui vẻ gật đầu, giúp đỡ khiêng thùng xuống, nói: "Đã là bạn của Cao lão bản thì thế này, không kể lớn nhỏ, cứ dựa theo giá cá lớn mà tính, cá diêu hồng tôi trả 50 tệ một cân."
"Cá vược biển 30 tệ một cân."
"Cá hắc điêu 50 tệ một cân."
"Hoàng chân tịch 55 tệ một cân."
Ngô An hài lòng gật đầu, không nói gì thêm, ít nhất cũng cao hơn lão Tạ năm mười tệ.
Không phải nói lão Tạ không tốt, chỉ là về sau hắn có thể đem hàng đến trấn này rồi, chắc chắn sẽ không đến chỗ lão Tạ nữa.
Bản chất của việc làm ăn cũng giống như kết giao bạn bè, có thành công hay không, có làm lớn được không, là xem người ta có biết cách đối nhân xử thế hay không.
Được lòng người thì được giúp đỡ nhiều, kẻ m·ấ·t đạo thì chẳng ai giúp.
Nếu không phải hắn giao hảo với lão Mạch, đừng nói đến việc đến chợ có bị chèn ép hay không, ngay cả đến được tr·ê·n trấn còn khó, chứ đừng nói chi là có khả năng cùng tuyến với ông trùm thủy sản tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận