Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 302: Tiếu dung sẽ không biến mất, nhưng sẽ chuyển di

Chương 302: Nụ cười sẽ không biến m·ấ·t, nhưng sẽ chuyển dời.
Đám người câu cá lão rất nhanh đi tới. Cần câu vác sau lưng, trong tay xách theo giỏ đựng cá hoặc thùng câu, còn có người mang theo bàn xếp, đám câu cá lão đừng nhìn ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa, nhưng cũng thật sự biết hưởng thụ. Biết bao nhiêu người đều hâm mộ bọn hắn. Bọn hắn đi tới, cười ha hả chào hỏi: "Mạc lão, còn nhìn gì đấy?"
"Người ta bàn hố nước đều đang thu dọn rồi."
Mạc lão nói: "Ta đang đợi bọn hắn thu dọn xong."
"Chờ gì?"
"Vậy chúng ta cùng nhau chờ với ngươi."
"Vừa rồi ở nhóm chat p·h·át tin, vừa hay Phương lão bản muốn tới chỗ chúng ta làm việc, tiện đường để hắn đem cá thu được của chúng ta mang về, đỡ chúng ta đi chợ chạy vặt."
"Phương lão bản không đi bến tàu, sao lại chạy đến đây làm việc?"
"Làm chuyện gì?"
"Trời mới biết, dù sao chúng ta là t·i·ệ·n tay thôi."
Mạc lão nghe vậy, nhìn về phía mấy người đang chuyển máy bơm Ngô An, chỗ này là đường cái ven biển, cũng không có gì cả, đến đây làm việc, có thể làm gì, khẳng định là đến thu hàng. Có lẽ chuyện này là do Ngô An bọn hắn tìm đến. Hắn cũng không vạch trần. Chờ xem sao. Đám người câu cá lão hiếu kỳ hỏi thăm chuyện của lão đầu vừa đến, Mạc lão cũng không giấu giếm, nói: "Không phải người lớn trong nhà hai tiểu t·ử kia, là đến làm c·ô·ng."
"Làm c·ô·ng?"
"Làm c·ô·ng gì?"
"Kiếm tiền nhờ bàn hố nước à?"
"Không phải chứ, hai tiểu t·ử kia còn giày vò chưa đủ, thế mà còn bỏ tiền thuê người đến giúp bọn hắn làm việc?"
"Thật là mở mang tầm mắt."
Đám người câu cá lão vô cùng kinh ngạc.
Mạc lão gật đầu: "Chính là như thế."
"Làm trò."
"Làm loạn."
"Nhìn đã thấy không đáng tin, thanh niên già đầu..." Người kia còn chưa dứt lời, đã vội ngậm miệng. Mạc lão liếc nhìn người kia, hỏi: "Sao thế, khinh t·h·ư·ờ·n·g lão đầu à?"
"Không, không có ý đó, bất quá, lão đầu bình thường sao có thể so được với ngài."
"Hừ hừ."
Lúc này, Ngô An bọn hắn đã thu dọn xong máy bơm, giỏ đựng cá, túi x·á·ch da rắn và rương đựng lưới đều thả ngâm dưới nước biển, không vội lấy lên, chờ Phương lão bản tới rồi chuyển đi cũng không muộn. Lần này thu hoạch rất tốt. Bọn hắn chỉ có một chiếc xe lôi, máy bơm và các c·ô·ng cụ lặt vặt đã chiếm hơn nửa xe, chắc chắn không chở hết số cá bắt được.
Càng nghĩ Ngô An càng thấy vậy, liền gọi điện thoại cho lão Phương. Biết được có rất nhiều cua hổ, lão Phương vô cùng tích cực, không nói hai lời đồng ý. Ngô An thu dọn xong, mang theo t·h·ùng nước đi tới, hỏi: "Mạc lão, thùng câu của ông là cái nào?"
Mạc lão chuyển thùng câu qua, cũng khá nặng, câu liên tục gần một giờ, cả cá trong cần, tuy nói không có gì đáng giá, nhưng cũng nặng cân. Ngô An mở ra nhìn, cá mú, cá tráp biển, cá giò, còn có mấy con cá rô phi biển, đều là hàng bình thường, nhưng gộp lại cũng không ít, đổi lấy của hắn một con cua hổ, một con Thổ Long là dư dả.
"Được, vậy đổi thôi."
Ngô An đổi thùng câu đi, để lại t·h·ùng nước.
Mấy người câu cá lão nhìn ngây người.
"Mạc lão, ý gì đây?"
"Đây là đang làm việc tốt?"
"Thương xót cái bàn hố nước này, định đem cá mình bắt được đưa ra ngoài?"
"Ông không bằng đưa cho ta, ta còn nói tiếng cảm ơn, thằng nhãi kia đến cái r·ắ·m cũng không thèm."
Mạc lão ho khan hai tiếng: "Nói nhăng gì đấy."
"Ta trông giống đang làm người tốt sao?"
"Mở to mắt ra xem trong t·h·ùng nước có gì đi."
Đám người câu cá lão cúi đầu nhìn vào.
"Ngọa Tào, đây là cua hổ?"
"Cua hổ lớn như vậy hiếm thấy đấy."
"Còn có Thổ Long, nghe nói cái này bổ dưỡng vô cùng, còn có thể cường thân kiện cốt, nhất là đối với đau lưng mỏi gối có hiệu quả."
"Lão Lý, cậu t·h·ậ·n yếu à, nhưng ăn cái này là đúng bệnh hái thuốc đấy."
Có người kịp phản ứng, hỏi: "Mạc lão, ông đổi cua hổ với Thổ Long bằng cá câu được à?"
Mạc lão gật đầu.
"Tuy hai con cá này tương đối hiếm, nhưng nói về giá trị, cá ông câu được bán được nhiều tiền hơn đấy."
"Mạc lão vẫn là t·h·iện tâm."
"Xem người ta chê cười lâu như vậy, cho chút bồi thường cũng phải thôi, đúng không Mạc lão."
"Tuy nói hai con cá này không đáng giá bằng số tiền kia, nhưng ra chợ, muốn mua chưa chắc đã mua được."
"Thế thì ngược lại, cua hổ và Thổ Long hoang dã rất quý hiếm, Mạc lão lời đấy."
"Nhìn thế này, bàn hố nước của bọn hắn vận khí cũng không tệ, bắt được cua hổ và Thổ Long, coi như không lỗ vốn."
"Đúng vậy."
"Cũng không tính là chơi bời."
Trong lúc đám người câu cá lão đang nói chuyện, Phương lão bản lái xe van tới. Xe van đã được cải tiến. Ngoại trừ ghế lái và ghế phụ có người ngồi, phía sau thuần túy dùng để chở cá. Mùi tanh nồng nặc. A Thanh vừa đến gần đã nhịn không được kêu ca vài câu, lấy khăn tay bịt mũi. Đám người câu cá lão vẫy tay chào hắn.
"Lão Phương tới nhanh đấy."
"Hôm nay chúng ta thu hoạch không nhỏ đâu."
"À đúng, anh bảo đến đây làm việc, là đến làm gì?"
Lão Phương vui vẻ chào hỏi, chỉ tay về phía Ngô An: "Tôi còn làm gì, đương nhiên là đến thu hàng rồi."
Đám người câu cá lão tập thể ngớ người. Có người kịp phản ứng.
"Phương lão bản, anh tốt bụng thật."
"Đúng đấy, không chê vất vả, còn đặc biệt lái xe đến lấy hàng."
"Bảo sao Phương lão bản làm ăn tốt nhất chợ."
"Nếu chúng tôi câu được nhiều cá, anh có đến lấy hàng không?"
Đám người câu cá lão tán dương. Bọn hắn chưa từng nghĩ Ngô An bọn hắn bắt được nhiều cá quá, không chở đi được, nên mới nhờ Phương lão bản tới chở. Chủ yếu là bọn hắn chưa từng có khái niệm đó. Chưa ai từng câu cá hoặc làm bàn hố nước mà thu được nhiều cá đến mức không chở đi được. Cách làm của Ngô An vượt quá phạm vi nh·ậ·n biết của bọn hắn, gây ra hiểu lầm cũng bình thường.
Lão Phương ấp úng, có chút ngại ngùng nói: "Còn phải xem mọi người câu được bao nhiêu cá đã."
"Nếu nhiều bằng A An thì tôi chắc chắn đến."
"Nếu cá không nhiều bằng cũng không sao, nếu tôi rảnh thì có thể lái xe một chuyến."
Không nói trước điều gì, quan hệ với mấy người câu cá lão này cũng cần giữ gìn.
"Ý gì?"
"Nhiều như cá bọn họ?"
"Bọn họ làm sao mà bắt được nhiều cá thế?"
"Chẳng phải là..."
Một người câu cá lão chưa nói xong, liền giống như những người khác, trừng mắt nhìn Ngô An bọn hắn lôi giỏ đựng cá, rương đựng lưới từ trong vũng nước ra. Từ bên cạnh bọn họ đi qua, trong rương cá lớp lớp, nhảy nhót tưng bừng, nước tràn ra văng vào người bọn họ. Không ai tránh né. Vì ai cũng đang ngây người. Bọn hắn từng người hô hấp hỗn loạn, trợn mắt há hốc mồm. Đều là dân câu cá, chỉ cần nhìn qua là biết trong rương có bao nhiêu cá. Ngô An, A Thanh và lão Phù x·á·ch giỏ và rương đựng cá từ bên cạnh bọn họ đi qua, rồi quay lại tiếp tục chuyển. Trong lúc bọn hắn đang nhìn chăm chú, một cái túi x·á·ch da rắn được lôi lên từ hố. Túi x·á·ch da rắn căng p·h·ồng, kéo lên khỏi mặt nước, bọt bắn tung tóe. Chắc chắn không thể toàn đá bên trong được? Khi đi ngang qua, một người câu cá lão không nhịn được đưa tay ấn vào túi x·á·ch da rắn, nhỏ giọng nói: "Hình như là cua."
Những người khác nghe vậy, nuốt một ngụm nước bọt. Thật hay giả? Bàn hố nước có thể bắt được nhiều vậy sao? Có người không nhịn được suy nghĩ, thậm chí còn hoài nghi Ngô An có phải đã thả cá vào vũng từ trước, sau đó mới đến làm. Tr·ê·n m·ạ·n·g có người làm trò giả dối như vậy thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận