Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 85: So tại nhà máy đánh ốc vít còn mệt hơn

Chương 85: Còn mệt hơn cả làm công nhân vặn ốc vít trong nhà máy
Ba người ngồi xuống ăn cơm. Mai Nguyệt Cầm lại đứng ngồi không yên, xách một cái túi xách da rắn từ trên xe xuống, mở miệng túi ra xem xét bên trong, kích động nói: "Ta thấy toàn là thanh cua."
A Thanh miệng đầy bánh, vừa cố sức nuốt, vừa nói không rõ: "Tẩu tử, vậy chắc chắn toàn thanh cua."
"Cua biển mai hình thoi cũng thấy không ít, thứ đó không đáng tiền, chúng ta không cần." Ngô Bình cũng hùa theo: "Đúng vậy."
"Cua biển mai hình thoi nhiều lắm, nhiều đến chậm trễ việc chính."
"Nhặt thanh cua còn không kịp."
"Nhặt cua biển mai hình thoi thì lại bớt được một con thanh cua."
Mai Nguyệt Cầm không biết nên nói gì cho phải, cua biển mai hình thoi đang vào mùa, giá không quá đắt nhưng cũng mười mấy hai chục tệ một cân. Nhà ai nhặt được một thùng cua biển mai hình thoi ngoài bờ biển cũng mừng rỡ cả nửa ngày, ai ngờ bọn họ lại chê bai như thế. Nàng hỏi: "Sao lại nhiều thanh cua thế?"
A Thanh đáp: "Trước đó ta với ca từng bắt được không ít thanh cua ở bãi bùn, cứ tưởng bắt hết rồi, ai ngờ sau này vẫn không có nhiều người bắt được."
"Ta đoán chắc là chúng đến tị nạn."
"Bão vừa kéo đến, bọn nó liền tranh thủ trốn vào hang."
"Ai ngờ lại đụng phải chúng ta."
"Cái này gọi là gì nhỉ, vừa ra khỏi hang hổ lại vào hang sói, a ha ha ha ha."
Nhìn A Thanh cười ngây ngô, tuy nói không chuẩn xác lắm, nhưng ngẫm lại thì đúng là có lý. A Thanh tiếp tục: "Vẫn phải nhờ có ca."
"Nếu không phải ca đòi đi biển bắt hải sản, giờ này ta còn đang ngủ say sưa ở nhà ấy chứ."
Ngô An nói bâng quơ: "Cũng do vận may thôi."
"Chẳng qua hai ngày không đi biển bắt hải sản, câu cá k·i·ế·m tiền, trong lòng bứt rứt khó chịu."
"Nửa đêm chợt tỉnh giấc, ngủ không được nữa, bèn lén đi biển bắt hải sản."
"Ai dè lại gặp may lớn."
Ngô Bình nổi giận: "Gan ngươi cũng lớn thật đấy."
Ngô An cười: "Ta gan lớn đâu phải ngày một ngày hai."
Ngô Bình còn muốn nói thêm, Mai Nguyệt Cầm khẽ đẩy hắn một cái rồi nói: "Biết thế này, ta cũng đi cùng."
"Các ngươi ăn xong nghỉ một lát đi, để ta làm cho."
Ngô An nói: "Tẩu tử, cứ tách cua đực cua cái ra, rồi chia theo kích cỡ, chủ yếu là mấy con cụt càng gãy chân thì để riêng ra, không bán."
Mai Nguyệt Cầm gật đầu.
Cửa không ra ngoài được. Mấy cái chậu dùng để lau người trước đó được trưng dụng tạm thời, dùng để tách cua đực cua cái, rồi chia theo kích cỡ, còn mấy con cụt càng gãy chân thì ném xuống đất.
Lựa được một lúc, Mai Nguyệt Cầm ngạc nhiên hỏi: "Đây là các cậu lựa rồi hả? Toàn con to thế."
Ngô Bình cười: "Chứ sao."
"Bé quá chúng tôi không thèm."
". . ." Mai Nguyệt Cầm dở k·h·ó·c dở cười, người ngoài biết chuyện chắc mắng cho không biết tốt xấu mất, đấy đều là tiền cả đấy.
Ăn xong cơm.
Ba người nghỉ ngơi một lát, vẫn thấy không ổn, toàn thân đau nhức chưa tính, ngón tay còn không nghe lời nữa, lúc ăn cơm, cầm đũa cũng thấy kỳ quặc.
Chậm chừng mười phút chờ Mai Nguyệt Cầm lựa xong một túi xách da rắn đựng thanh cua, ba người cũng sang ngồi cùng, bốn người chung tay, hiệu quả đương nhiên nhanh hơn.
Trời vừa hửng sáng, thanh cua cũng được lựa xong, tổng cộng sáu túi xách da rắn, phải nới lỏng ra một chút, kẻo cua bị đè c·hết.
Nếu có cái rương thì tốt.
Nhưng trong nhà chỉ có thế, đành phải t·h·í·c·h ứng thôi.
A Thanh lo lắng hỏi: "Ca, giờ bán kiểu gì?"
Ngô An ngẫm nghĩ: "Phải đợi bão qua đã."
Bão đi nhanh lắm, thường thì không đến một ngày là qua thôi. A Thanh càng thêm lo lắng: "Cứ để thế này cua có c·hết không?"
Ngô An lắc đầu: "Cơ bản là không."
"Nhiệt độ bình thường thì giữ được khoảng bảy ngày."
"Lát nữa chúng ta lấy nước muối thỉnh thoảng vẩy lên là được, chắc chắn vẫn s·ố·n·g."
A Thanh thở phào.
Ca đã nói vậy thì hắn cũng không còn gì phải lo nữa.
Ngô An không nói nhiều, giữ được bảy ngày là trong điều kiện lý tưởng, chứ tình hình này, cua cầm cự được một hai ngày là khỏe lắm rồi.
Bây giờ đang có bão, đừng nói bán cua, bọn họ ra khỏi cửa còn không được nữa là.
Mai Nguyệt Cầm chỉ vào đống cua chất thành đống, toàn là cụt càng gãy chân, cũng kha khá, phải mấy chục con, hỏi: "Đống này thì sao?"
"Bán rẻ cũng được mà."
"Bán thì chắc chắn bán được, nhưng ta thấy không cần t·h·iết." Ngô An xua tay: "Để nhà mình ăn."
"A Thanh lúc về lấy đi ít nhé."
"Mấy thứ này phải ăn lúc còn tươi, đến lúc đó tẩu tử mang về nhà ngoại biếu đi."
Ngô An và Mai Nguyệt Cầm nhìn nhau, người sau cười gật đầu: "Ừ."
Nghe Ngô An nói vậy, trong lòng vui khôn tả.
Bây giờ cuộc sống gia đình khấm khá hơn, nàng cũng có thể thường xuyên về nhà ngoại.
Mấy năm nay cha mẹ giúp đỡ không ít, người ngoài đàm tiếu sau lưng cũng nhiều, lần trước Trần Lâm còn bóng gió kháy đểu trước cửa nhà, người nhà thì không ai nói gì, Tiểu Vũ thì lo nàng khổ sở bên nhà lão Ngô, vẫn thường qua thăm.
Anh trai cũng thương nàng từ nhỏ, chị dâu mỗi lần gặp mặt cũng tươi cười niềm nở, nhưng nàng biết, chị dâu có chút oán trách, trách cha mẹ không c·ô·ng bằng.
Nàng phải bù đắp lại, tránh ảnh hưởng đến quan hệ giữa anh trai chị dâu và cha mẹ.
Ngô An nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh, anh gọi cho bố, bảo chúng ta đang ở nhà cũ, kẻo bố về nhà không thấy ai lại lo lắng."
Ngô Bình gật đầu.
Ngô An vội nói thêm: "Anh đừng nói chúng ta làm gì nhé."
"Em sợ bố không giữ được bình tĩnh."
Ngô Bình cười: "Chú mày sợ bố cho ăn đòn ấy chứ."
"Chuyến này ít cũng k·i·ế·m được bốn năm vạn, bố biết còn t·rừng t·rị em cái gì, em sợ bố vui quá lại muốn hôn em ấy chứ." Ngô An đắc ý: "Chúng ta cho bố bất ngờ."
Ngô Bình nghe mà mừng rơn, nửa ngày mà k·i·ế·m được nhiều thế cơ à?
Hắn vội gọi điện.
Ngô Anh Vệ cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò bọn họ cẩn thận.
Ngô Bình nói: "Bố cứ yên tâm đi ạ."
"A An chu đáo lắm, cửa sổ nhà cũ toàn dùng gỗ tốt, còn kiên cố hơn nhà mình đấy."
"Bố ở ủy ban thôn cũng giữ gìn an toàn nhé."
Ngô An thấy A Thanh ngáp lên ngáp xuống, bảo cậu ta lên g·i·ư·ờ·n·g chợp mắt lát.
Nhìn đồng hồ, đã bảy giờ sáng rồi, bận rộn từ mười hai giờ đêm đến giờ, còn mệt hơn cả làm công nhân vặn ốc vít trong nhà máy ấy chứ. A Thanh theo được đến giờ này đã là dựa vào ý chí mà cố gắng lắm rồi.
A Thanh gật đầu, lên g·i·ư·ờ·n·g nằm xuống, chưa bao lâu đã ngáy khò khò.
Ngô An không ngủ.
Đã giờ này rồi mà bên ngoài vẫn tối om, mưa to gió lớn, mưa đ·á·n·h vào cửa sổ như có kẻ hung đồ đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g ở ngoài kia g·õ cửa.
May mà có anh cả, chị dâu và A Thanh ở đây, chứ một mình Ngô An ở nhà cũ thì dù biết nhà kiên cố cũng vẫn sợ.
Hắn chỉ chỉ rồi nói: "Cửa sổ bị dột rồi kìa."
Ngô Bình vội vàng chạy tới xem, nói: "Thế này là bình thường thôi, có phải kín mít đâu, mưa to gió lớn thế này, thấm tí nước không sao cả."
"A An đợi bão qua, chúng ta ra bến tàu luôn à?"
"Hay là chú mày liên hệ với mấy người buôn trước đi?"
Ngô An gật đầu: "Ừ, để em liên hệ trước."
Hắn chỉ ngần ngừ nửa giây rồi loại bỏ lão Tạ.
Lão Tạ: ". . . # $@%%##. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận