Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 478: Cảm xúc giá trị kéo căng

Chương 478: Giá trị cảm xúc tăng vọt
Sáng sớm hôm sau.
Ngô An dậy thật sớm, sau khi rửa mặt, lôi kéo Cố An Nhiên ra ngoài tìm một quán trà sớm để ăn điểm tâm.
Gọi một bát mì đầy ắp thức ăn, bào ngư hải sâm gì gì đó đều có.
Một tô mì giá 188.
Bồi bổ với số lượng vừa phải vẫn rất cần thiết.
Mặc kệ có hữu dụng hay không, dù sao sau khi ăn xong hắn cảm thấy rất không tệ, Cố An Nhiên được khơi dậy cũng có thêm sức lực.
Ăn sáng xong, quay lại xe.
Cố An Nhiên hỏi: "Hôm nay có chuyện gì không?"
Ngô An lắc đầu.
Lương Vinh cần ba ngày, Ngô An nghĩ, dù sao cũng không có việc gì, không qua lại giày vò nữa.
Mấy ngày nay, ở trong huyện cùng Cố An Nhiên chơi đùa cho thật vui.
Cố An Nhiên rất cao hứng, hỏi: "Thật sao?"
Ngô An gật đầu.
"Tuyệt quá." Cố An Nhiên nhảy cẫng reo hò: "Cuối cùng cũng có thể an tâm, thoải mái đi dạo phố rồi."
Ngô An gật đầu.
Mấy lần trước ở trong huyện, đều có việc cần xử lý, làm xong liền về khách sạn vui đùa ầm ĩ.
Thời gian thật sự ra ngoài dạo phố không có nhiều.
Từ vẻ mặt cao hứng của nàng, liền biết nàng đã mong đợi từ lâu.
Nếu là những người phụ nữ khác, đoán chừng sớm đã phàn nàn không ngớt với hắn.
Oán hắn bận rộn, oán hắn không có thời gian, oán cái này oán cái kia...
Cố An Nhiên ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng khẳng định là có suy nghĩ.
Nàng thông minh, không có ngốc nghếch đem những cảm xúc tiêu cực phóng thích, ngược lại, còn ném cho hắn sự vui mừng.
Ở kiếp trước, Ngô An khẳng định không hiểu được, nhưng bây giờ, hắn liếc mắt liền hiểu rõ những uẩn khúc bên trong.
Đúng là như thế.
Hắn mới có thể rõ ràng nhận thức được, Cố An Nhiên là một cô gái tốt đến nhường nào.
Nếu là một nam nhân tốt, lúc này nhất định sẽ rất cảm động.
Ngô An có phải nam nhân tốt hay không thì khó nói, nhưng chắc chắn không phải người tốt lành gì.
Cho nên, hắn không những cảm động, còn định "thừa thắng xông lên", "được voi đòi tiên".
Hắn cười tủm tỉm nói: "Hôm nay cả ngày đều do ngươi quyết định."
Cố An Nhiên kích động: "Ngô An, anh thật tốt!"
Nói xong.
Liền ôm lấy Ngô An, ôm một cái, thân thiết một phen.
Mẹ nó!
Xem kìa.
Tốt biết bao, giá trị cảm xúc này quả thực đáng giá.
Mấy người mau mau học tập một chút...
Thôi được.
Nói cũng bằng thừa.
Tiểu tiên nữ là không học được.
Nhất là những tiểu tiên nữ đã được đám "trai ấm" và "chó liếm" cung phụng, đã ở "tình trạng nguy kịch".
Chẳng trách những hôn quân bị gió thoảng bên gối thổi cho thần hồn điên đảo, Ngô An giờ khắc này cuối cùng cũng hiểu.
Cái này ai mà chịu nổi?
Chịu nổi đó!
Hưởng thụ một hồi, hắn ho khan một tiếng, nhìn chằm chằm Cố An Nhiên, nói: "Ta tốt như vậy, vậy một yêu cầu nho nhỏ, ngươi có thể thỏa mãn không?"
Cố An Nhiên hỏi: "Yêu cầu gì?"
"Có bao nhiêu nhỏ?"
"Ta có thể làm được không?"
Ngô An gật đầu: "Có thể, đơn giản, rất nhỏ."
"Chỉ cần động động miệng là được."
Cố An Nhiên vỗ ngực: "Như vậy nha, vậy ngươi cứ nói đi, ta tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, còn nghĩ trăm phương ngàn kế thỏa mãn ngươi!"
"Có khó khăn thì làm, không có khó khăn, phải tạo ra khó khăn mà làm."
Đây là câu cửa miệng trong tiểu phẩm "Ra mắt" của Triệu Bản Sơn, đã rất nổi tiếng từ nhiều năm trước, đến nay vẫn còn rất thịnh hành.
Cố An Nhiên có thể nói như vậy, tâm tình hiển nhiên là cực kỳ tốt.
Ngô An nghĩ đến việc mình thừa cơ nói ra yêu cầu, không khỏi phê phán bản thân đúng là một tên hỗn đản.
Nhìn Cố An Nhiên ra vẻ "Bất luận anh có yêu cầu gì em đều muốn thỏa mãn", hắn vẫn định hỗn đản tới cùng, kéo Cố An Nhiên vào lòng, ghé tai nói nhỏ một câu.
Nghe xong Ngô An nói, mặt Cố An Nhiên đỏ bừng lên.
Nàng không thể tin được Ngô An lại đưa ra yêu cầu như vậy, thậm chí hoài nghi tai mình có phải đã hỏng hay không, xuất hiện nghe nhầm!
Nàng mở to mắt, nhìn về phía Ngô An.
Ngô An nhìn thẳng vào nàng.
Cố An Nhiên bởi vì kinh ngạc, miệng nhỏ hơi hé ra, khi phát giác Ngô An đang nhìn, giống như bị điện giật, vội vàng ngậm miệng lại.
Đây chẳng khác gì "bịt tai trộm chuông".
Ngô An trực tiếp cúi xuống hôn.
Ban đầu.
Cố An Nhiên còn dùng tay đẩy hắn, rất nhanh, tay đang xô đẩy liền nắm lấy quần áo Ngô An, dùng sức nắm chặt.
Thật lâu.
Tách ra.
"Ngươi đã nói sẽ không cự tuyệt, sẽ nghĩ cách thỏa mãn ta!"
"Ta từ đầu tới đuôi không có lừa ngươi."
"Yêu cầu không cao."
Các bằng hữu.
Gõ bảng đen.
Nhớ kỹ, tại thời điểm quyết định như thế này, tuyệt đối đừng có làm bộ làm tịch, làm trò úp úp mở mở.
Làm tới luôn đi!
Làm luôn đi!
"Phóng đại" ra!
Cố An Nhiên đang thở hổn hển, nghe Ngô An nói những lời này, giơ nắm đấm nhỏ, giận dữ đấm hắn: "Ngô An, đồ khốn!"
Hắc!
Mọi người đều biết, nắm đấm của con gái đánh không đau, nó đại biểu cho cái gì?
Việc này, thành rồi!
Tuyệt đối đừng nghĩ bước này rất nhỏ, đối với cuộc đời mà nói, nó thật sự đã bước một bước dài.
Mọi chuyện, chỉ có lần đầu tiên và vô số lần.
Ngô An cười ha ha: "Tiếp theo không cần phải nói thêm, ta rất thích đúng không?"
Cố An Nhiên lườm hắn: "Không biết xấu hổ, ai mà thích."
"Vậy là thích rồi."
Ngô An: "Cỏ!"
Hắn không ngờ trong tình huống này, Cố An Nhiên còn có thể đáp trả hắn.
Có thể thấy được.
Đẳng cấp Cố An Nhiên cao hơn hắn nhiều.
May mà hắn là người trùng sinh, thực chất là một gã đàn ông ba mươi tuổi, nếu là chàng trai ngây thơ của kiếp trước, chắc chắn bị nàng trêu chọc đến mức quỳ xuống hát chinh phục.
Cố An Nhiên lườm hắn một cái: "Còn ngây ra đó làm gì? Anh muốn làm gì nha?"
"Đây là ven đường đó."
"Người qua lại tấp nập đây này."
Nói xong, còn khiêu khích nháy mắt mấy cái.
Em gái ơi.
Em đây là đang đùa với lửa đó.
Ngô An nhìn hai bên một chút, nếu mà ở nơi rừng núi hoang vắng nào đó, hắn nhất định sẽ xử lý Cố An Nhiên tại chỗ.
"Mau lái xe đến đường dành cho người đi bộ."
"Hôm nay tôi phải tiêu tiền cho thỏa thích."
"Anh cứ đợi phá sản đi."
Ngô An nổ máy.
Một cước nhấn ga.
Mặc dù là xe mới, nhưng hắn lái đặc biệt thoải mái.
Đi vào đường dành cho người đi bộ.
Cố An Nhiên quả thật vung tiền không tiếc tay, ra khỏi một cửa tiệm, trên tay Ngô An thể nào cũng có thêm một hai túi đồ.
Ngô An không chịu nổi: "An Nhiên, đủ rồi đó."
Cố An Nhiên đi đến một cửa hàng khác: "Anh không vui sao?"
"Nói cho anh biết, còn sớm lắm."
"Đi nhanh lên."
Ngô An bất đắc dĩ theo sau.
Hắn đương nhiên là không vui rồi.
Mua sắm thì thôi, cớ sao toàn mua đồ cho hắn?
Từ đầu đến chân, đều mua cho hắn hai ba bộ, nếu không phải hắn sống chết không muốn, đến áo lông cũng muốn mua rồi.
Ngô An lật ngược thế cờ, kéo Cố An Nhiên đi dạo cửa hàng trang điểm.
Trọn một ngày, chính là mua sắm thả cửa.
Buổi tối trở về khách sạn, hai người tính lại, đồ đạc mua không ít, thế nhưng chỉ tốn hơn ba vạn.
Ngô An không hài lòng về năng lực tiêu xài của Cố An Nhiên, nói rằng phải dạy dỗ nàng đàng hoàng.
Cố An Nhiên không phục, ý đồ giảo biện.
Ngô An trực tiếp dùng thực lực chặn miệng nàng lại.
Ban đầu.
Cố An Nhiên hoàn toàn rất bình tĩnh, nhưng được Ngô An tự mình chỉ dẫn, học rất nhanh.
Đồng thời còn suy một ra ba.
Cuối cùng, Ngô An tỏ vẻ rất hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận