Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 26: Không có nê mã vậy liền dựa vào chân đi

Chương 26: Không có nê mã vậy liền dựa vào chân đi
Ngô An đi hai bước, tương đương tốn sức, không chỉ phải dùng sức từ nước bùn bên trong rút chân ra mới có thể đi, còn phải lội nước, nếu hôm qua là hình thức đơn giản thì hôm nay chính là hình thức khó khăn.
Nhưng đây ngược lại là ưu thế của hắn.
Ai bảo hắn chỉ dựa vào vận khí để kiếm sống đâu.
A Thanh vội vàng đuổi theo: "Ca, chờ ta một chút."
"Chúng ta trực tiếp đi chỗ cái ổ cua xanh kia đi."
Ngô An nói: "Chỉ sợ không nhất định có cua xanh."
"Thứ này cũng đâu phải cứ đợi ở một chỗ bất động."
"Hơn nữa hôm nay nước nhiều thế này, chỗ đó vốn là chỗ trũng, mực nước khẳng định còn cao hơn."
A Thanh nói: "Đi xem một chút mà."
"Chúng ta vận khí tốt như vậy."
"Biết đâu cua xanh vẫn còn ở bên kia chờ chúng ta đấy."
Ngô An gật đầu, có mục tiêu dù sao cũng tốt hơn là cứ loạn đi dạo trong bãi bùn rộng lớn này.
Hai người đi tới, thỉnh thoảng có ánh đèn chiếu vào người họ.
"A An, A Thanh, các ngươi tới rồi."
"Cứ lội nước thế này, cũng không sắm được cái nê mã."
"Hai thằng nhóc ngốc, hôm nay nước lớn thế này, đi trong bãi bùn kiểu này, không mệt c·hết à."
Người nói chuyện đang đứng trên một cái "Nê mã", đây là một loại "phương tiện giao thông ở bãi bùn" tự chế của thôn dân, có thể tự do đi lại trên bãi bùn.
Nếu biết thao tác thì tốc độ rất nhanh.
Ở chỗ bọn hắn, nó có lịch sử lâu đời và đến giờ vẫn được sử dụng rộng rãi, nhất là với những hộ nuôi trai sò ở bãi bùn, nhà nào cũng có mấy cái "Nê mã".
Hắn và A Thanh thì không có.
Chỉ có thể dựa vào chân.
Đi rất tốn sức.
Cũng có người hỏi thăm: "Hôm qua các ngươi làm ở chỗ nào mà được nhiều hải sản thế, bọn ta đến cả nửa tiếng rồi mà mới bắt được hai con cua hoa lan."
"Má, ngươi còn bắt được hai con cua hoa lan, ta chỉ bới được chút con sò, đừng nói bán, ngay cả một bàn ăn còn chưa đủ."
"A Đông, A Thanh, hai ngươi vận khí tốt, chỉ điểm bọn ta một chút đi."
"Đi biển bắt hải sản mệt quá, còn không bằng ở bãi cát vàng."
"Liền chỗ này này." Ngô An tiện tay chỉ: "Hôm qua nước không lớn như vậy."
Đi biển bắt hải sản cần kinh nghiệm, có những ngư dân biết chỗ nào có nhiều hải sản hơn, nhưng hôm nay nước lớn thế này, khi thủy triều xuống thì bãi bùn cũng chìm hơn phân nửa, chỉ có thể dựa vào vận may.
Hạ cái cào, rồi đưa tay mò trong nước.
Vận may tốt thì có thể mò được rất nhiều con sò và ốc biển, nếu không thì chỉ có nắm bùn cát.
Hôm nay không phải triều cường, mò không được hải sản gì cũng bình thường.
Thỉnh thoảng cũng có người phát ra tiếng cười, rõ ràng là mò được hàng ngon.
Đi xa một chút, A Thanh khó chịu nói: "Mấy người này nghĩ gì vậy, sao còn mặt mũi để chúng ta chỉ điểm bọn họ."
"Dáng vẻ còn không đẹp trai bằng ta, còn muốn ngược lại à, đẹp thật."
"Ta nhổ vào."
A Thanh nói hết cả rồi, Ngô An không lên tiếng, mò mẫm đi đến gần ổ cua xanh, A Thanh khom người, nhìn chằm chằm mặt nước, Ngô An cười: "A Thanh, nước đục quá, không thấy gì đâu, cứ thò tay vào đi."
Hắn tiện tay đem giá trị vận khí gia trì lên kẹp.
Giá trị vận khí: 43(5)
Ngô An đánh giá một chút, hôm nay nhiều nhất cũng chỉ có thể làm hơn một giờ.
Cũng tốt.
Tiêu hao hết giá trị vận khí sớm một chút, về sớm nghỉ ngơi.
A Thanh để thùng nước sang một bên, cả người ngồi xổm xuống, tay mò trong nước, một hồi lâu mới phát hiện một cái hố, lập tức hạ kẹp.
Hắn hôm qua bắt không biết bao nhiêu cua xanh rồi, đã rất có kinh nghiệm, dù không thấy gì cả, chỉ bằng xúc giác cũng xác định được có kẹp trúng hàng hay không.
Dùng sức kéo một cái.
Bỗng nhiên từ trong nước nhấc lên, theo bọt nước văng khắp nơi, một con cua xanh bị giơ lên không trung.
Ngô An dùng đèn pin chiếu vào: "Cũng không tệ lắm."
Con cua xanh không lớn không nhỏ, khoảng một cân, con này đáng giá khoảng một trăm tệ.
A Thanh cười ngây ngô vui vẻ, ném cua xanh vào thùng, lập tức ngồi xổm xuống tiếp tục mò.
Nhưng tìm mấy phút mà chẳng phát hiện gì.
Ngô An bên này thì liên tục có phát hiện, đã kẹp được hai con cua xanh, thấy A Thanh sốt ruột, rốt cục cũng phát hiện một cái hố, lập tức hạ kẹp.
Kết quả kẹp lên xem xét, cua xanh thế mà chỉ còn lại một nửa.
A Thanh người đều choáng váng: "Ca, chuyện gì thế này?"
Ngô An cầm cua xanh lên xem xét rồi nói: "Hình như bị cái gì đó cắn."
Hắn cũng ngạc nhiên.
Bất quá, cá lớn nuốt cá bé, cá con ăn tôm, cua xanh vốn nằm trong thực đơn của nhiều loại hải sản, trời biết là nó bị cái gì ăn.
Hắn nói: "Cẩn thận một chút."
A Thanh gật đầu.
Tiếp tục mò.
Gần nửa canh giờ trôi qua, hai người bắt được tổng cộng sáu con cua xanh, hai con tôm tít, còn mò được mấy con ốc biển, vì dùng kẹp nên không kẹp được nhiều sò, hơn nữa kích thước không lớn nên tiện tay vứt đi.
A Thanh nói: "Ca, hôm nay kém xa hôm qua."
Ngô An gật đầu.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, nói: "Cũng không biết những người khác có thu hoạch không."
"Mặc kệ họ." Ngô An thuận miệng nói: "Dù có thu hoạch lớn, cũng không chia cho chúng ta nửa cái càng cua."
Vừa nói.
Hắn sờ được một cái hố, hạ kẹp.
Đúng là có kẹp trúng thứ gì đó, nhưng cảm giác rất kỳ lạ, không giống như kẹp được cua xanh, tay có cảm giác như kẹp được con cá.
Hắn không dám dùng quá sức, nhỡ đâu kẹp c·hết hoặc b·ẻ g·ã·y cá thì không đáng.
Kéo lên khỏi mặt nước xem xét, đúng là một con cá.
Dùng đèn pin chiếu vào.
Ngô An không khỏi trợn to mắt, bởi vì thứ này lại là một con cá thòi lòi!
Vì sao con cá này gọi là cá thòi lòi, bởi vì cái thứ này máu liều.
Vừa rồi A Thanh kẹp được nửa con cua, hung t·h·ủ gây nên cảnh t·h·ả·m kia, đoán chừng chính là con cá này.
Nơi này có ổ cua xanh thì có cá thòi lòi cũng bình thường.
Tên khoa học của cá thòi lòi là Tr·u·ng Hoa ô đường lễ, cùng với cá đ·ạ·n bôi và cá bống nổi tiếng ở bãi biển, có câu "Tam bảo bãi bùn", còn có lời ca tụng "nhân sâm biển", cách gọi của người ở đây còn thẳng thắn hơn, gọi là một cá c·hố·n·g đỡ ba con gà.
Giá trị dinh dưỡng cao, rất bổ dưỡng, hơn nữa còn ngon, dù làm thế nào cũng rất ngon miệng, chỉ cần là người ăn được hải sản, chắc chắn t·h·í·c·h con cá này.
Cho nên, dù bán lẻ hay giá thu mua đều rất cao, ít nhất là đáng tiền hơn cua xanh.
Ngô An nắm lấy cá thòi lòi, cảm giác rất trơn.
Kẹp có thể kẹp được còn phải nhờ hệ thống gia trì giá trị vận khí, nếu không thì kẹp bình thường căn bản không thể kẹp được cá thòi lòi.
"Ca, anh bắt được gì đấy?" A Thanh tò mò lại gần xem, thấy là cá thòi lòi thì hô lên: "Ngọa Tào, lại là. . ."
Lời còn chưa dứt, hắn vội dùng tay che miệng mình lại, tiếng từ kẽ tay rò rỉ ra: "Cá thòi lòi. . . Là cá thòi lòi!"
"Bắt được ở đâu thế?"
"Cá này tụ tập, chắc chắn có một ổ."
Ngô An chỉ, A Thanh không cần kẹp, trực tiếp đưa tay vào, quả nhiên để hắn tóm được hai con, chỉ là kích thước không lớn, con lớn nhất cũng chỉ khoảng ba lượng.
Một con nhỏ hơn, chắc chỉ khoảng một, hai lượng, A Thanh không muốn, tiện tay ném lại xuống nước.
Hai người tiếp tục tìm tòi.
"Ca, em sờ được một cái hố, là cá thòi lòi, nó muốn chạy, em bắt nó đây." A Thanh kích động hô lên, còn cao hứng hơn vừa rồi bắt cua xanh.
Cũng bình thường, dù sao cũng là trực tiếp thò tay, bắt cá mò tôm, từ năm sáu tuổi đến bảy tám chục tuổi, ai mà không t·h·í·c·h.
Đặc biệt là đàn ông.
Ngô An cũng cảm thấy rất vui, như tìm lại được sự k·h·o·á·i hoạt khi còn bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận