Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 131: Nhịn không được

Chương 131: Không nhịn được
Lão Đàm bỏ lại một câu "Tốt, ta chờ ngươi" rồi dẫn đàn em rời đi.
Hai người bên cạnh Quảng Lương Tuấn định bỏ chạy, Cao Cường Kỳ vung tay lên, A Kim dẫn người xông lên, trực tiếp khống chế hai người.
"Đại ca, đại ca, đừng đánh chúng ta."
"Chúng ta chỉ là bị Quảng Lương Tuấn lôi kéo đến cho đủ số."
"Chúng ta không phải cùng một bọn với hắn."
"Đừng đánh vào mặt... Ôi."
Hai người cuống cuồng cầu xin tha thứ.
A Kim bảo bọn hắn im miệng, bọn hắn lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Quảng Lương Tuấn không sao cả.
Hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích, nên A Kim không làm gì hắn, nhưng hắn vẫn sợ đến run rẩy toàn thân.
Hắn muốn khống chế bản thân.
Nhưng căn bản không khống chế nổi.
Thấy Ngô An đi tới, hắn vội hô: "Ngô An, ngươi... Ngươi bình tĩnh, đừng làm bậy, nơi này... Nơi này toàn camera."
Ngô An cần gì hắn nhắc nhở, khu bến tàu này toàn là mặt tiền, mà năm nay trị an vẫn chưa tốt lắm, nên các hộ kinh doanh ở bến tàu đều lắp camera trước cửa nhà.
Vì vậy, hắn mới ngay từ đầu ngăn Cao Cường Kỳ đừng làm loạn.
Lỡ xảy ra chuyện lớn, thì có được không bù đủ.
Hắn cố ý xoa tay, nói: "Đem tiền đặt cọc đưa ra."
Quảng Lương Tuấn mặt mày cầu khẩn nói: "Ta... Ta không có mà."
"Đều nướng hết vào rồi."
"Ta... Ta... Ta giờ chỉ có ngần này tiền thôi."
Hắn thò tay vào túi, móc ra một nắm tiền lẻ, Ngô An liếc mắt, chắc gộp lại còn chưa được hai trăm tệ.
Cái đệch mợ...
Ngô An tức muốn hộc máu.
Mới hai ngày mà đã thua hết tám ngàn tám rồi á?
Hắn đâu biết rằng, tại Quảng Lương Tuấn vận may còn không tệ, chứ không thì nửa ngày cũng không trụ nổi đã sạch nhẵn.
Khốn nỗi, vẫn có những con bạc như Quảng Lương Tuấn cam tâm lao đầu vào như thiêu thân.
Ngô An không tài nào hiểu nổi.
Đời trước hắn là dân chơi bời, nhưng chưa từng đụng vào thứ này.
Hắn nhìn về phía hai người kia.
A Kim là người lanh lợi, thấy ánh mắt Ngô An lập tức hiểu ý, ra tay lục soát túi hai người, nhanh chóng móc ra một đống tiền.
Gộp lại chắc khoảng năm sáu trăm.
Ngô An không vội lấy tiền, mà nhìn hai người nói: "Tình hình bây giờ là như thế này, Quảng Lương Tuấn không có tiền trả ta."
"Các ngươi là bạn bè, có muốn rút đao tương trợ không?"
"Số tiền này, các ngươi có bằng lòng thay hắn trả không?"
Vừa dứt lời.
A Kim lén lút dùng dao găm dí vào ngực một người, rất kín đáo, người ngoài nhìn vào chỉ thấy A Kim đang ôm người kia, như anh em tốt.
Người kia run rẩy, hô: "Ta bằng lòng."
Ngô An nhìn sang người còn lại.
Người kia nhắm mắt, hô: "Ta cũng bằng lòng."
Ngô An hài lòng nhận tiền.
Thu được đồng nào hay đồng ấy, chứ còn làm được gì hơn.
Đếm kỹ tiền, tổng cộng là 750 tệ, còn lẻ vài đồng, Ngô An không lấy, ném cho Quảng Lương Tuấn, bảo hắn mua kẹo mút mà ăn.
Chuyện chưa xong, Quảng Lương Tuấn còn phải viết giấy nợ, khoản này Ngô An tương đối có kinh nghiệm, chỉ hắn cách viết giấy nợ đúng chuẩn.
Nhận được giấy nợ.
Ngô An mới bảo A Kim tránh ra, ba người Quảng Lương Tuấn cuống cuồng bỏ chạy.
Lúc này, A Thanh từ siêu thị trở về.
Ngô An lấy thuốc lá ra, mời A Kim và mọi người hút, mỗi người một bao, A Kim vui vẻ nhận lấy, mở miệng gọi một tiếng An ca.
Cao Cường Kỳ xua tay: "Không cần đâu."
Ngô An nói: "Chút lòng thành, không thể để các huynh đệ mất công vô ích."
Cao Cường Kỳ ngượng ngùng: "Nếu không phải tại ta, cậu cũng chẳng dính vào chuyện bẩn thỉu này."
Ngô An lắc đầu: "Nói vậy là không đúng, nếu ta không đi biển hai chuyến, cũng kiếm đâu ra nhiều tiền thế, Cường ca, anh có cách nào kiếm xưởng đóng tàu không?"
Cao Cường Kỳ lắc đầu, nói: "Huyện mình có xưởng đóng tàu, lại không chỉ một cái, cậu cứ đi xem thử, đi nhiều nơi một chút."
"Giá cả hàng năm cũng khác nhau, biến động lớn lắm."
"Tôi bên này cũng giúp cậu hỏi thăm."
Ngô An gật đầu.
Nhất định phải đi xem xưởng đóng tàu, phải chuẩn bị cả hai đường, hắn quay đầu nhìn con thuyền đánh cá sơn đỏ xanh kia, ánh mắt hơi lóe lên, hắn vẫn chưa định từ bỏ con thuyền này.
Phải tìm cách thôi.
Nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, nhất thời hắn thật không biết bắt đầu từ đâu.
Cao Cường Kỳ tò mò hỏi: "Cậu quen Đàm lão bản à?"
Ngô An gật đầu, kể lại chuyện trước đó mượn tiền, Cao Cường Kỳ nghe xong, vỗ vai hắn, nói: "Đúng là lãng tử quay đầu, tiểu tử cậu quả nhiên không phải người thường."
Ngô An cười.
Cao Cường Kỳ ngồi trên xe tải, hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay rồi rú ga rời đi.
Chờ xe van đi xa, A Thanh hỏi: "Anh, mình về nhà hả?"
Ngô An ngẫm nghĩ: "Không về."
A Thanh gật đầu, lấy điện thoại gọi cho Lý Quyên, nói sẽ ăn cơm ở trên trấn, Ngô An cũng nhắn tin cho Mai Nguyệt Cầm, chị dâu không hỏi nhiều, chỉ dặn hắn đừng uống nhiều rượu, tối chạy xe không an toàn.
Lúc này.
Một chiếc xe máy "Két" một tiếng dừng trước mặt hai người, người lái xe ngẩng mặt lên, một gương mặt tinh xảo hiện ra trong mắt Ngô An.
Là Cố An Nhiên.
"Trùng hợp thật."
"Ừm." Ngô An gượng gạo cười: "Vừa dọn hàng xong à?"
Cố An Nhiên gật đầu, nói: "Hôm nay sò bán cũng tàm tạm, em ra bến tàu xem vận may, xem có mua được loại hải sản nào ưng ý không."
Ngô An hỏi: "Thế gặp chưa?"
Cố An Nhiên lắc đầu.
Hai người nhất thời im lặng.
Bụng A Thanh kêu lên ọc ọc, cậu xoa bụng, ngượng ngùng cười.
Cố An Nhiên xuống xe, dựng sạp lên, nhóm lửa, thoăn thoắt làm món sò huyết xào.
Ngô An nói: "Chẳng phải bán hết rồi à?"
Cố An Nhiên đáp: "Em để dành lại để ăn."
Rất nhanh.
Món sò huyết xào làm xong, thơm lừng, khiến A Thanh chỉ biết nuốt nước miếng ừng ực.
Cố An Nhiên làm hai phần, đưa cho hai người, A Thanh nhận lấy ăn ngay, miệng thì xuýt xoa vì nóng.
Ngô An đá cậu một cái: "Không biết cảm ơn à?"
A Thanh ngẩng đầu: "Cảm ơn chị dâu."
Ngô An làm bộ định đá tiếp.
Cố An Nhiên ngăn lại, cười nói: "Kệ người ta ăn đi."
Ngô An mới thôi, cầm một miếng sò huyết xào bắt đầu ăn: "Ngon."
Cố An Nhiên cười.
Nàng tắt bếp dọn sạp đợi Ngô An ăn xong, nói: "Vậy em về trước nha."
Ngô An gật đầu.
Cố An Nhiên nhìn hắn, chần chừ một chút, tựa hồ muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì, vẫy tay rồi đi.
Ngô An dõi theo nàng đi xa.
Ném hộp xốp vào thùng rác gần đó, chợt thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Yêu đương đúng là có tác dụng.
A Thanh lau lau dầu mỡ trên miệng, hỏi: "Anh, giờ mình đi đâu?"
Tâm trạng Ngô An đang không tốt, vốn định đi uống rượu giải sầu, ai ngờ Cố An Nhiên lại cho ăn, nên tâm trạng tốt hơn, cũng không cần đến rượu để giải tỏa, ngẫm nghĩ nói: "Mình về nhà thôi."
Hướng về chỗ đậu xe đi tới.
Đi ngang qua một quán ăn bình dân, nghe thấy tiếng chửi bới vọng ra, nghe hơi quen tai.
Lại cẩn thận nghe ngóng, thì ra là Quảng Lương Tuấn đang chửi người.
Ngô An khựng chân, đi đến cửa ghé tai nghe ngóng.
Trong quán, Quảng Lương Tuấn vẫn còn chửi: "Đ.m nhà nó, Ngô An cái thằng nhãi ranh, tao nhất định không tha cho nó."
"Mồm còn hôi sữa mà dám làm thế với chúng ta, đ.m nhà nó."
"Chờ bán thuyền trả nợ xong, ông đây sẽ lại vào sòng bạc lật mình, rồi dùng tiền tìm mấy thằng liều m.ạng, cạo đầu thằng chó đó."
"Không cần phức tạp vậy, Quảng ca, anh cho tôi một ngàn tệ, tôi có cách để cho cả nhà nó không yên ổn."
"Đúng, mình là dân nát bét, nó dám chơi với mình, nó chơi lại mình sao?"
Ngoài cửa.
Mặt Ngô An xám như tro.
A Thanh siết chặt nắm đấm, nếu không có anh ngăn lại, cậu đã xông vào rồi.
A Thanh gầm nhẹ: "Anh!"
Ngô An nói: "Đợi bọn chúng ra!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận