Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 287: Cùng một chỗ phát tài

Chương 287: Cùng nhau phát tài
Lão phù đầu vốn định đi ra ngoài. Là nhân viên, lúc này không cần thiết lẫn vào. Ngô An tuy nói không đuổi hắn đi, nhưng hắn cũng phải tự giác. Kết quả vừa muốn đứng dậy, Ngô An đưa cho một ly trà, nói: "Không ngờ một bận bịu vẫn bận đến giờ này." "Uống chút trà đi."
Lão phù đầu nhận lấy chén trà: "Ta ra ngoài trước."
Ngô An khoát tay: "Ngồi yên đi."
"Gấp gì?" "Lát nữa tính xong sổ sách thôi, không kém một chốc."
A Thanh rất tùy ý. Miệng ngậm điếu t·h·u·ố·c, nghịch con mèo thần tài đặt trên bàn, còn so xem ai vung tay nhanh hơn.
Nghe tiếng máy tính, lão phù đầu có chút không tự nhiên. Ngô An thật sự không hề tránh hắn.
Thực lòng đổi thực lòng, cũng là một loại thủ đoạn. Từ xưa đến nay thủ đoạn lấy lòng người nhất.
Lão phù đầu uống trà, rõ ràng trà đắng, lại thấy ngọt ngào.
"Ba" Lão Phương ấn nút "=". Máy tính báo: Mười vạn lẻ một ngàn năm trăm ba mươi đồng.
A Thanh quay đầu lại. Số nhiều thế hắn nghe không rõ lắm, nhưng biết là rất nhiều tiền. Hắn cũng được chia nhiều tiền. Cụ thể bao nhiêu, A Thanh chỉ có thể nói, số lớn vậy, đếm trên đầu ngón tay khó mà tính rõ được. Dù sao hắn biết Ngô An chắc chắn không thiếu hắn.
Lão phù đầu vội vàng đặt chén trà lên bàn, cố ngăn bàn tay run rẩy.
Ngô An nhếch miệng cười. Hắn rất hài lòng với kết quả này. Chủ yếu vẫn là bạch cốt cống hiến nhiều nhất, chừng hơn 1300 cân, con nhỏ nhất cũng tầm một cân. Vì vậy đơn giá tương đối cao, 40 đồng một cân. Mở biển rồi mà bán được giá này, đã rất đáng mừng.
Đừng nói ba người họ, ngay cả lão Phương cũng giật mình: "Chuyến ra khơi này của các cậu kiếm được nhiều tiền quá."
"Tôi dám nói tàu kéo lưới ra khơi một chuyến cũng khó kiếm nhiều tiền vậy."
Nói xong, ông vào trong phòng lấy tiền.
Lão phù đầu gật đầu liên tục. Ông làm trên tàu kéo lưới của Trần gia nhiều năm như vậy, rất có quyền lên tiếng. Tàu kéo lưới ra khơi đúng là thu hoạch lớn, nhưng chi phí cũng cao, trừ các loại phí tổn ra, lợi nhuận cũng chỉ thế thôi.
Còn thuyền Ngô An không lớn, lại chỉ có ba người, trừ chi phí ra thì lãi ròng rất khả quan.
Huống chi.
Nhiều tiền thế này, chỉ là thu nhập một ngày của họ!
Ông được chia bao nhiêu?
Thêm tiền bán tôm cua nữa, lão phù đầu tính sơ, hô hấp lại dồn dập thêm. Ông rất k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g. Không phải ông chưa thấy tiền, cũng không phải chưa trải đời, mà là chưa từng có một ngày kiếm hơn 6000 đồng.
Thật ra. Một tháng kiếm hơn 6000, hình như cũng chưa từng có.
Ông thường nghe người trong thôn dạy con phải t·h·i đại học thế này thế kia, để ngồi văn phòng làm việc. Hỏi việc đó kiếm được bao nhiêu? Một tháng cũng chỉ mấy ngàn đồng. Vậy đã khiến đám thanh niên ao ước.
Tính sơ qua, một ông già như ông chẳng phải còn kiếm nhiều hơn sinh viên đi làm hay sao?
Lão Phương từ trong phòng ra, một tay cầm máy đếm tiền, một tay xách túi tiền. Có máy đếm tiền cũng không lạ. Cao Cường Kỳ cũng có. Đừng thấy cửa hàng này không lớn, nhưng mỗi ngày giao dịch không ít tiền.
Máy đếm tiền kêu "Bá bá bá". Tiền đỏ chót liên tục chạy qua máy. Mỗi lần một trăm tờ. Cũng chỉ có một vạn. 1015 tờ tiền mặt, mất hai phút mới đếm xong. Nếu đếm bằng tay, không phải nhân viên chuyên nghiệp thì cũng phải mất một lúc, còn có thể sai.
Có những thứ, mọi người đều đỡ mất công, đỡ phải lo. Ngô An thấy khá là thú vị.
Lão Phương bảo anh đếm, còn mình cầm điện thoại gọi, nói giá cũng không hề kiêng dè.
Cúp điện thoại. Lão Phương cũng đưa tiền lẻ cho. Ngô An không kh·á·c·h khí, nhận tiền rồi đưa cho A Thanh, bảo đi mua kem, mua về chia cho mọi người.
Kem không đáng bao nhiêu, nhưng làm xong việc, lại đầu đầy mồ hôi, ăn đặc biệt sướng. Thuận buồm xuôi gió khiến lão Phương cũng gật gù. Đếm xong tiền.
"Vận của tôi cũng không tệ, mấy ông chủ đường dây giờ phái xe tới được rồi, nhiều hàng vậy không cần để qua đêm, tôi xoay một tay cũng kiếm được một thành lợi nhuận." Lão Phương vừa cười vừa nói.
Ngô An uống trà: "Liên quan gì tới ta." "Thừa hơi nói những thứ này." "Cậu kiếm tiền tôi không ghen, cậu trả giá cao tôi cũng không cảm ơn."
Lão Phương ngớ người, rồi cười ha ha, nói: "Thảo nào lão Cao thích cậu, tiểu tử ăn nói rộng rãi hơn tôi."
Ngô An lắc đầu: "Tôi học Cường ca cả."
Hai đời người. Nếu vẫn sống không thông, đúng là uổng phí trùng sinh.
Lão Phương giúp gói tiền, thấy Ngô An không có gì đựng tiền, đưa thêm cái bao da.
Ngô An không kh·á·c·h khí, cầm bao da đi.
Lúc này, đám người giúp thu dọn thuyền đánh cá rảnh tay đến, bảo đã thu dọn xong thuyền. Tiền c·ô·ng không cần Ngô An trả, cho hai bao t·h·u·ố·c lá, coi như cảm ơn.
Cầm tiền xong, Ngô An đến cây ATM gửi tiền. A Thanh được chia 12300 đồng. A Thanh nhận tiền, đếm. Lão phù đầu được chia 6200 đồng. Lão phù đầu nhìn Ngô An đếm tiền, ông không nhận, lắc đầu: "Nhiều quá."
Nhiều tiền thế này, ông thấy cầm mà bỏng tay.
"Ta tính sai à?" Ngô An xóc xóc tiền trên tay, nói: "Vậy ông nhận lấy đếm xem, nhiều thì trả lại ta."
"Không phải cậu nói sai, mà là vốn cậu cho nhiều." Lão phù đầu ngập ngừng nói: "Ta cầm 0.5 thành, không nên nhiều vậy."
"Ông không tính trừ chi phí sao?"
Ngô An giật mình, nói: "Chuyến này ta chủ yếu có ba loại chi phí, một là hao tổn thuyền, hai là tiền xăng cộng thêm mồi, ba là nhân công."
"Chi phí thuyền ta chịu, tiền xăng với mồi là A Thanh, còn nhân công..." Lão phù đầu càng nghe càng ngớ người. Theo cách nói của Ngô An, ông làm nhân viên, cơ bản không chịu chi phí gì. Cho nên nói tiền chia cho ông cũng là dựa theo số tiền cá kiếm được mà tính.
Ngô An đập tiền vào tay ông: "Cầm đi."
"Ta không phải làm từ t·h·i·ệ·n, cũng không làm lỗ vốn."
"Số tiền này từng xu từng hào đều là ông đáng được nhận."
Trong lòng anh nghĩ, ông là nhân viên mà còn lo cho ông chủ kiếm ít hay sao? Thế có hợp lý không? Đảo ngược c·àn khôn à!
Lão phù đầu nắm chặt tiền trong tay, thật chắc, một tay nắm không hết.
Ông cười hắc hắc, không nén được vui mừng, cũng không đếm, trực tiếp mở túi áo khoác, nhét vào, nói: "Cậu đã nói vậy, ta không kh·á·c·h khí." "Cám ơn ông chủ." "Ông chủ p·h·át tài."
Ngô An gật đầu: "P·h·át tài, cùng nhau p·h·át tài."
Lúc này. A Thanh tay nắm tiền, thở dài nói: "Không phải, ca." "Sao em kiếm nhiều tiền thế." "Em đếm không xuể luôn."
Không phải cậu muốn x·á·c nhận có bao nhiêu tiền, mà là muốn x·á·c nhận mình có đếm nổi không.
Ngô An và lão phù đầu cười ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận