Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 365: Tất cả đều vui vẻ

Chương 365: Tất cả đều vui vẻ
Ngô An cũng không ngờ chính mình chỉ khen vài câu lại làm cho Lý Quyên cảm động đến bật khóc. Nhìn Mai Nguyệt Cầm đang an ủi Lý Quyên, hắn hắng giọng một cái, vội chuyển chủ đề sang Mai Nguyệt Cầm: "Còn phải cảm ơn chị dâu ta nữa chứ." "Chuyện nhà chuyện ngoài, giặt giũ nấu cơm, không cần phải nói nhiều, đều ở trong lòng nhớ kỹ cả đấy." Mai Nguyệt Cầm nghe hắn nói vậy thì cười không ngậm miệng lại được. Nghe những lời này ai mà không vui.
Ngồi ở vị trí chủ tọa, vui vẻ hút thuốc, Ngô Anh Vệ không khỏi ho khan hai tiếng. Mọi người đều nháy mắt với Ngô An. Ngươi khen một vòng rồi mà bỏ sót người quan trọng nhất, Ngô An cười cười, rót rượu cho Ngô Anh Vệ rồi nói: "Cha, chuyện của hai nhà chúng ta không cần nói nhiều." "Đều ở trong rượu này." Nói xong, hắn cụng chén với Ngô Anh Vệ rồi ngửa cổ uống cạn một hơi.
Ngô Anh Vệ cười: "Thằng nhóc này." Rồi cũng nâng cốc uống một ngụm. Cay. Nóng. Nhưng trong lòng lại ấm áp. Toàn thân thoải mái như tắm suối nước nóng vậy. Người cũng có chút lâng lâng. Một chén rượu này uống vào không say, nhưng lòng người mới dễ say.
Thằng bé đã lớn rồi, có thể tự lập môn hộ, không còn làm người ta phải lo lắng nữa. Nãy giờ hắn chỉ dùng miệng khen mọi người, chẳng có gì thực chất, nhưng vẫn khiến ai nấy đều vui vẻ hơn cả lúc chia tiền. Về chuyện này, lão thôn trưởng biết rõ nhất, nên thường bị người sau lưng nói là cáo già. Còn thằng con nhà mình, sau khi biết quay đầu lại thì đột nhiên biến thành một con cáo nhỏ, còn khôn khéo hơn cả cha nó nữa chứ. Thử hỏi có ông bố nào mà không vui khi con mình giỏi giang như vậy? Mấy đồng tiền này, ai cũng chẳng để tâm làm gì. Cả bàn đầy t·h·ị·t rượu. Mọi người ăn uống no say. Tất cả đều rất phấn khởi, không khí tr·ê·n bàn rượu vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều uống không hề k·h·á·c·h khí. Cũng chẳng thể giữ ý được. Bận rộn ba ngày, k·i·ế·m được số tiền mà người khác cả năm cũng chưa chắc đã có, lão phù đầu còn than phiền thời tiết không tốt. Nếu không, bọn họ làm một năm có khi đã thành phú ông ngàn vạn rồi ấy chứ. Ngô An cười. Thời tiết là vậy mà, nên hễ cứ có ngày đẹp trời thì ai nấy đều liều m·ạ·n·g ra khơi k·i·ế·m tiền.
Ngô An chợt nhớ ra mình vẫn chưa nói với mọi người về việc đã đặt đóng lưới k·é·o. Mượn men rượu, hắn nói luôn một mạch. Ngô An nhìn Mai Vũ nói: "Chậm nhất là tháng sau, lưới k·é·o sẽ xong." "Đến lúc đó có cần anh tới giúp không?" "Tôi sẽ trả anh lương ngang với lão phù đầu." Lão phù đầu được hưởng 5% hoa hồng, con số tương đối cao, dù sao lão phù đầu cũng có nhiều kinh nghiệm, lại biết lái thuyền, hiểu rõ mọi phương thức làm việc. Mai Vũ dĩ nhiên hiểu Ngô An thật lòng muốn tạo cơ hội k·i·ế·m tiền cho mình, vội gật đầu: "Không cần phải nói thì tôi cũng luôn sẵn sàng rồi."
Ngô An ngẩn người: "Sẵn sàng?" Mai Vũ hơi ngượng ngùng nói: "Lúc trước anh gọi tôi, tôi cứ tưởng thuyền của anh nhỏ, không cần nhiều người đến vậy." "Nhưng hai ngày nay đi làm tôi mới biết thực tế không phải vậy." "Anh không cần trả lương cao vậy đâu, tôi chỉ là người mới, cái gì cũng không biết..."
Ngô An cười nói: "Được thôi, vậy anh nghỉ việc ở nhà máy luôn hả?" Mai Vũ nghĩ nghĩ rồi nói: "Phải tới làm thủ tục thôi." Ngô An nói: "Mấy ngày tới thời tiết không tốt lắm, không ra khơi được đâu, tranh thủ giải quyết dứt điểm đi." Mai Vũ vui vẻ gật đầu, nhìn Mai Nguyệt Cầm một cái, nàng dặn dò: "Cố gắng làm việc đấy." Mai Vũ gật đầu: "Em hiểu rồi tỷ." Mai Nguyệt Cầm không nói thêm gì, có những lời không tiện nói trước mặt nhiều người, để lúc nào đó rồi dặn dò riêng Mai Vũ sau.
Ngô An nhìn lão phù đầu, nói: "Lão Phù, đợi lưới k·é·o về thì trọng tâm sẽ chuyển sang lưới k·é·o." "Đến lúc đó tôi sẽ thêm cho ông 1% hoa hồng nữa." Lão phù đầu lắc đầu: "Ông chủ, không cần đâu, với số hoa hồng hiện tại, tôi đã thấy nhiều rồi." Lão thực sự nghĩ vậy. Còn chuyện A Vũ lên thuyền với mức hoa hồng tương đương, lão không hề có ý kiến gì cả. Lão chỉ là người làm thuê. Cầm tiền thì làm việc cho ông chủ, giờ bảo bán m·ạ·n·g cho Ngô An lão cũng chẳng hé răng nửa lời.
Ngô An giơ chén rượu lên, lão phù đầu vội hạ thấp chén, Ngô An cũng hạ thấp theo, hai người cứ nhường nhau mãi. Ngô An đành nói: "Lão Phù, tr·ê·n bàn rượu ông là người lớn tuổi hơn tôi." Nghe vậy, lão phù đầu mới không k·h·á·c·h sáo nữa. Uống xong chén rượu, Ngô An nói: "Lão Phù, tôi không vẽ bánh đâu." "Tôi đã có tính toán cả rồi." "Cứ yên tâm đi, vẫn câu nói đó, theo tôi k·i·ế·m tiền, tuyệt đối không bạc đãi."
Dù là thuyền nhỏ hay lưới k·é·o, thậm chí cả những con thuyền lớn hơn sau này, anh cũng không thể lúc nào cũng theo ra biển được. Thậm chí có một ngày trong tương lai, anh sẽ không ra biển nữa, cho dù có ra thì cũng chỉ là lái thuyền đi chơi thôi, chứ không phải ra khơi đ·á·n·h cá khổ sở k·i·ế·m tiền nữa. Kỳ thực, anh đang tính mua thêm một chiếc lưới k·é·o nữa, hai chiếc thuyền phối hợp làm việc sẽ nâng cao hiệu suất lên rất nhiều. Thế nhưng nếu làm vậy thì nhân lực lại phải mở rộng. Hiện tại còn chưa đủ điều kiện. Nhưng anh rất rõ, xây dựng đội tàu, thậm chí là đội tàu viễn dương, đó là hướng p·h·át triển tất yếu trong tương lai. Đó cũng là nền tảng của anh! Vì vậy. Về sau này lão Phù, A Thanh, thậm chí cả Mai Vũ sẽ phải gánh vác rất nhiều. Nhưng những tính toán này còn xa lắm, anh cũng không cần phải nói ra.
Bữa cơm kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, chủ yếu là uống rượu, mà hễ cứ uống là quên cả trời đất. Lý Quyên và Mai Vũ dọn dẹp, Ngô Anh Vệ cũng giúp một tay, Ngô An và những người khác không nhúng tay vào. Thực sự là không muốn động! Không phải anh lười, mà dù anh có muốn giúp thì hai chị em Lý Quyên cũng không đồng ý. Các anh đã liều m·ạ·n·g ra biển đ·á·n·h cá, vất vả lắm rồi, về đến nhà còn bắt các anh bưng trà rót nước, thế thì phụ nữ chúng tôi làm gì? Muốn thành t·h·iếu nãi nãi chắc? Các nàng không nỡ, cũng không muốn vậy, đều mong muốn góp một phần sức vào gia đình, chứ không phải ăn không ngồi rồi như sâu mọt.
Ngô An lấy điện thoại ra, nhắn tin trả lời Cố An Nhiên, rồi thấy tin nhắn của Phiền Đại Lực. Ngô An đưa tin nhắn cho A Thanh xem. A Thanh đã ngà ngà say: "Ca, điện thoại của anh bị làm sao ấy, sao chữ cứ nhảy loạn xạ thế? Em chẳng nhìn rõ gì cả." Ngô An cầm điện thoại về, nói: "A Thanh, Phiền gia nói bán cá được 13 vạn, muốn mời chúng ta uống rượu, đi không?"
"Đi chứ." A Thanh cười hì hì: "Để xem Phiền gia có t·r·ộ·m cá trong lồng của chúng ta không." Ngô An: "Sao lại nói vậy?" "Bọn họ chỉ bán được 130000 thôi, nếu t·r·ộ·m cá của chúng ta thì chắc chắn phải bán được nhiều hơn chứ." "Như thế này mới là bình thường." "Vận may của họ không thể so với ca được." Ngô An cười ha ha. Phiền Đại Lực đã nhắn tin, thì chắc chắn không có gì đáng nghi rồi. Người thẳng thắn hay không là có thể cảm nhận được. Anh trả lời tin nhắn, hẹn dịp khác. Anh cảm thấy Phiền Đại Lực muốn giữ mối quan hệ với mình, và anh cũng thấy nên như vậy, tr·ê·n biển vẫn là nên có thêm bạn bè thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận