Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 439: Trùng sinh trở về cái thứ nhất ngày lễ muốn tới

Chương 439: Trùng sinh trở về ngày lễ đầu tiên sắp đến.
Ngô An thấy mẻ lưới đã đến giai đoạn thu hoạch, cũng lười biếng không muốn nghĩ thêm về chuyện đặt tên cho hòn đ·ả·o. Tình cờ nghe thấy A Thanh và Mai Vũ đang nói chuyện về việc vừa rồi sang xem thấy mảng lớn đá san hô kia rất đẹp, liền tùy tiện đặt tên là Mỹ Lệ Đ·ả·o.
Lão phù đầu nghe vậy, khóe miệng giật giật, nhưng không phản đối. Dù sao tên chỉ là cái tên. Bọn họ gọi Mỹ Lệ Đ·ả·o, ngư dân khác thấy, không chừng sẽ gọi tên khác. Bất quá, khu vực này và phía M·ạ·n·g S·ố·n·g Đ·ả·o kia có tình hình biển phức tạp, rất ít thuyền đ·á·n·h cá đến. Chỉ có bọn họ, mới dùng dầu như không cần tiền, tùy tiện chạy tr·ê·n biển. Lão phù đầu cũng cảm thấy, kỹ thuật của hắn hiện tại đã tốt đến mức hơi bất thường.
Thấy Ngô An đi mở thuyền, ông hỏi: "Cái này đi thu dính lưới hả?"
Ngô An đáp: "Thu."
"Thu xong chúng ta nghỉ ngơi."
"Nếu làm nhanh, chúng ta còn có thể đến Huyền Nhai Đ·ả·o tìm anh em nhà họ Phiền đi u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u."
Rất nhanh, thuyền đ·á·n·h cá khởi động. Lão phù đầu không yên tâm, h·út t·hu·ốc đến xem. Cách không xa, mà tình hình biển bên này cũng không phức tạp như ở mỏm đá san hô kia, Ngô An lái thuyền đến gần khu vực thả dính lưới rất thuận lợi. Anh dừng thuyền, quay đầu nhìn Mai Vũ và A Thanh đang ăn trái cây, nên không giục làm việc. Cả đám đều mệt muốn c·hết rồi. Từ rạng sáng hôm qua xuất p·h·át, thả lờ l·ồ·ng, quăng chài, thả dây câu và dính lưới, ăn cơm xong liền bắt đầu thu dây câu, trên đường đi cũng không nghỉ ngơi, chỉ lo vội vàng mắc mồi cho dây câu. Với cường độ làm việc cao như vậy, nếu không k·i·ế·m được nhiều tiền, mọi người đã sớm không ch·ố·n·g n·ổi.
Ngô An châm điếu t·h·u·ố·c cho lão phù đầu, nhìn thấy lịch ngày ở bên cạnh, thuận miệng nói: "Lão phù, sắp đến lễ rồi."
Lão phù đầu ngẩn ra, giật mình nói: "Đúng vậy."
"Không ngờ đã cuối tháng chín."
"Năm nay Tr·u·ng Thu với Quốc Khánh sát nhau nhỉ."
Ngô An gật đầu, hỏi: "Dự định ăn mừn... à sống thế nào?"
Thật ra vừa hỏi xong, anh đã có chút hối h·ậ·n. Quốc Khánh thì không có gì đáng nói, Tr·u·ng Thu là dịp cả nhà đoàn viên, lão phù đầu lại là hộ nghèo năm bảo, những ngày này có lẽ không mấy vui vẻ với ông.
Lão phù đầu cười: "Thì cứ sống thôi."
"Năm nào mà chẳng thế. Trong thôn sẽ tổ chức hoạt động, vẫn rất náo nhiệt."
Ngô An giật mình. Phải, dù là hộ nghèo năm bảo, nhưng không giống như ở thành phố không nơi nương tựa, trong thôn, dù quan hệ thế nào, ít nhiều vẫn có thân thích, người một nhà, đ·á·n·h gãy xương cốt vẫn liền gân. Lão phù đầu vẫn còn con cháu trong thôn. Huống chi, tình làng nghĩa xóm ở thôn quê vẫn rất đậm đà. Về điểm này, Ngô An càng có quyền lên tiếng hơn ai hết.
Vì sao ư? Vì kiếp trước, sau khi rời quê, anh vẫn luôn lận đận ở thành phố, nếm trải đủ mọi thói đời nóng lạnh, nhất là những ngày lễ tết. Anh chỉ có một mình trong phòng trọ chơi điện thoại, cả ngày thậm chí không muốn bước chân ra khỏi cửa. Dù có ra ngoài, cũng không có ai để tìm, chẳng có nơi nào để đi.
Ngô An cười: "Tốt quá rồi, ta đã nhiều năm không ăn lễ đàng hoàng."
Lão phù đầu nheo mắt, nhìn chằm chằm Ngô An. Ông có chút kỳ lạ. Ngô An còn trẻ vậy, sao ánh mắt lại lộ vẻ t·ang t·hương đến vậy. Ông thuận miệng nói: "Nếu không ra biển, thì nên thu xếp một chút."
Ngô An gật đầu: "Phải."
Hai người nói chuyện vu vơ, A Thanh đến hỏi: "Anh, kéo lưới lên chưa?"
Ngô An liếc nhìn thời gian. Đã gần 3 giờ chiều.
"Kéo thôi."
Ngô An đứng dậy, dùng móc kéo phao lên. Có cần c·ẩ·u hỗ trợ nên vô cùng nhẹ nhàng, lão phù đầu vẫn không nhịn được dặn dò, phải cẩn t·h·ậ·n một chút, cố gắng không để rối lưới. Khi đầu lưới nhô lên khỏi mặt nước, Ngô An đứng bên cạnh, có thể cảm nhận rõ rệt cần c·ẩ·u tốn sức hơn nhiều, âm thanh phát ra khác hẳn lúc đầu. Lão phù đầu và Mai Vũ vẫn phụ trách gỡ cá và sắp xếp lưới, hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý. Ngô An và A Thanh một người phụ trách điều khiển cần c·ẩ·u và quan s·á·t, một người phụ trách thu cá.
Nhưng khi mẻ cá vừa nhô lên khỏi mặt nước, tất cả đều ngây người. Vì thứ treo trên lưới không phải là cá, mà là những con tôm hùm nhỏ, hay còn gọi là "tiểu Thanh Long". Tiểu Thanh Long giương nanh múa vuốt, tuy không có hai càng lớn h·u·n·g· ·á·c như tôm hùm lớn, nhưng gai của chúng cũng vô cùng nguy hiểm. Nếu không cẩn thận bị đ·âm phải, không chỉ đau mà còn có thể bị n·hi·ễ·m trùng.
A Thanh ngây người: "Anh, cái này... một mình em không làm xuể."
Cậu đưa tay ra. Nhưng tiểu Thanh Long cảm nh·ậ·n được nguy hiểm, vốn đã bị lưới quấn lấy, lại càng gồng mình giãy giụa, khiến sợi râu dài bị gãy ngang. A Thanh xót hết cả ruột, liền nói với con tôm: "Ngoan nào, đừng động đậy."
"Giãy nhẹ thôi."
"Gãy râu rồi, ngươi không xót, ta còn đau lòng đó."
"Ngươi vốn rất đáng tiền, đừng tự giày vò mình như thế có được không?"
Ngô An cũng rất bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ, anh nói: "Kéo hết mẻ này lên đã."
"Bỏ lưới đi."
"Ta nhớ trên thuyền có mấy cái k·é·o, cắt lưới rồi gỡ tiểu Thanh Long ra luôn."
Lão phù đầu tiếc: "Nhiều lưới thế, cắt hết à?"
Ngô An cười: "Nếu mẻ nào cũng phải cắt thì cắt hết."
"Vài con tiểu Thanh Long là mua được cả tấm lưới rồi."
A Thanh cũng nói: "Anh nói đúng đó, không vào hang cọp sao bắt được cọp con."
Mai Vũ góp lời: "Vậy thì khỏi gỡ lưới, bốn người mình cùng làm, anh xem này, lại có mấy con rụng râu rồi, nếu gỡ sớm hơn có khi còn giữ được râu cho chúng."
Lão phù đầu dù tiếc lưới quen rồi, luôn muốn dùng một tấm lưới cả năm, nhưng vẫn cười: "Nghe các cậu."
Ông không đồng ý cũng chẳng được. Đúng là không làm xuể. Cá biển bình thường còn tốn sức gỡ, huống chi lũ tiểu Thanh Long giương nanh múa vuốt này. Nếu cẩn thận xử lý, bốn người họ chưa chắc đã làm xong trong một ngày.
Mẻ dính lưới đầu tiên được kéo lên, hầu hết đều là tiểu Thanh Long, cùng một ít tôm cua thường. A Thanh và Mai Vũ cùng bắt tay vào làm. Họ dùng k·é·o cắt lưới, thả tiểu Thanh Long xuống sàn tàu rồi bắt lại. A Thanh không phải lần đầu làm, động tác thuần thục, nhanh, chuẩn, h·u·n·g· ·á·c, Mai Vũ thì kém hơn chút. Nhưng anh ta ham học hỏi nên cũng tiến bộ nhanh. Thực chiến là người thầy tốt nhất.
Mẻ thứ hai, mẻ thứ ba... Các mẻ sau kéo lên, hầu như đều dính toàn tiểu Thanh Long. Lão phù đầu nói chắc chắn có một ổ tôm hùm ở dưới đáy biển. Điều khiến lão phù đầu ngạc nhiên là, thường thì đáy biển có ổ tôm hùm rất phức tạp, mắc lưới là điều gần như không thể tránh khỏi, nhưng kéo gần chục mẻ lưới lên, lại chẳng hề bị mắc vào đâu cả. Chỉ có một mẻ bị rách một lỗ lớn, nhưng vì dính toàn tiểu Thanh Long, nên dù lưới rách vẫn kéo lên được, không con nào bị rơi ra.
A Thanh kêu quái: "Tôi cảm giác bị lũ tiểu Thanh Long này bao vây rồi."
"Mấy người đừng có qua đây nha."
Liếc nhìn xung quanh. Không sai. Khắp sàn tàu đều là tiểu Thanh Long.
Bạn cần đăng nhập để bình luận