Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 123: Muốn đồn phòng ở

Chương 123: Muốn mua nhà ở
Sáng sớm hôm sau.
Ngô An dậy thật sớm, rửa mặt xong xuôi liền nhắn tin cho A Thanh, hẹn đến nhà cũ tụ họp.
Vừa ra khỏi cửa, vừa vặn gặp Ngô Anh Vệ và Ngô Bình đi ra.
Hắn gọi với chào hỏi.
Chị dâu Mai Nguyệt Cầm đang ở trong bếp, thấy hắn đến thì bưng đồ ăn sáng vừa lấy từ trong nồi ra: "Vừa kịp ăn đấy."
Bữa sáng là cháo hoa, nguyên liệu khá đơn giản, có t·h·ị·t cua, cồi sò điệp các loại, uống một ngụm rất ngon, còn có cá muối chưng, gỏi hải sản, cả món kho hôm qua ăn không hết.
Hắn còn chưa ăn được mấy miếng.
A Thanh đã tới.
Mai Nguyệt Cầm lấy bát đũa cho A Thanh.
Ngô An liếc nhìn A Thanh không nói gì, A Thanh cũng không ngốc, đến nhà cũ tụ họp thì biết mang đồ ăn cho hắn, đến nhà hắn tụ họp thì biết ở đây có đồ ăn sẵn.
Hai người đang ăn cơm thì Mai Nguyệt Cầm bận rộn trong sân.
Đoàn đại tỷ đến gõ cửa, thấy Ngô An ở đó thì vội vàng nặn ra vẻ tươi cười chào hỏi.
Ngô An gật đầu.
Mai Nguyệt Cầm nhìn thấy cảnh này, tr·ê·n mặt cũng nở nụ cười.
Quả là khác biệt.
Ngày trước Ngô An còn ham chơi, Đoàn đại tỷ mà thấy người nhà Ngô An, toàn liếc xéo nguýt dài, chẳng bao giờ có sắc mặt tốt, nói chuyện vài câu cũng toàn giọng mỉa mai khó chịu.
Bây giờ thì khác.
Đoàn đại tỷ cứ hễ gặp Ngô An là tươi cười hớn hở đón chào, nói toàn lời hay.
Ăn xong cơm, Ngô An và A Thanh định đặt bát đũa xuống để lát nữa Mai Nguyệt Cầm dọn dẹp luôn, Ngô An gật đầu, bảo A Thanh dắt xe máy từ trong nhà ra.
Hai người lên xe.
Đi ra ngoài.
Đợi Ngô An đi rồi, Đoàn đại tỷ hỏi: "Sáng sớm đã phóng xe đi đâu thế, ngày nào cũng bận bịu không biết làm gì?"
"Ai mà biết, ta làm dâu làm vợ thì có biết gì đâu." Mai Nguyệt Cầm cố ý thở dài, nói: "Chị cũng biết đấy, em là người rảnh rỗi, trong cái nhà này có được quyền lên tiếng đâu."
Đoàn đại tỷ nhướng mày, nghĩ thầm đừng có mà đắc ý sớm.
Người khác không biết chứ hàng xóm như nàng còn lạ gì, Mai Nguyệt Cầm mới chính là người nắm quyền trong nhà, trước kia thì nhà nghèo xơ xác, làm chủ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bây giờ khác rồi.
Ngô An biết k·i·ế·m tiền, còn mua hết cái nọ đến cái kia cho gia đình.
Với cả Ngô An lại do Mai Nguyệt Cầm nuôi lớn, Ngô An có đối xử tệ với ai chứ không bao giờ tệ với Mai Nguyệt Cầm cả.
Đoàn đại tỷ lảng sang chuyện khác, nói: "Ngô An cũng giỏi xoay xở thật."
Mai Nguyệt Cầm tiếp lời: "Đúng thế đấy, tôi thấy toàn là nghịch ngợm thôi.". . .
Đoàn đại tỷ giật giật khóe miệng, đúng là không nói chuyện được nữa mà.. .
Ngô An lái xe đến trấn đón lão Mạch.
Lão Mạch sống trong căn nhà cũ, tường làm bằng đá san hô, nhìn rất đẹp, Ngô An không khỏi nhìn thêm mấy lần, lão Mạch thấy vậy, nói: "Cái này đều là nhà cũ có tuổi đời cả trăm năm rồi đấy."
Ngô An gật đầu: "Không tệ."
Hắn chụp hai kiểu ảnh, thấy được đấy chứ, hắn còn định bụng hôm nào bảo Cố An Nhiên đến đây chụp vài tấm, đăng lên m·ạ·n·g xem chừng nổi tiếng đấy.
Quá hợp để chụp ảnh sống ảo.
Phong trào du lịch vẫn chưa lan đến đây, nhưng mà chắc chắn sẽ sớm thôi, hắn nhớ kỹ, chỗ này sau này đúng là thành địa điểm check-in của du kh·á·c·h.
Lão Mạch nói: "Thích thì mua lấy một căn."
"Bây giờ mọi người đang đổ xô ra thành phố cả, nhiều nhà ở đây bỏ không lắm."
"Nếu không phải ta về hưu thì chắc cũng không về đây đâu."
Nghe vậy Ngô An khẽ động tâm, cảm thán quả thật cơ hội làm giàu ở khắp mọi nơi.
Nếu có tiền, hắn sẽ mua nhà ở đây, cho dù không được khai th·ác thành điểm du lịch thì làm homestay cũng chắc chắn k·i·ế·m được tiền.
Đời trước hắn đúng là mù mắt, ngơ ngơ ngác ngác chẳng ra cái gì.
Hắn gật đầu: "Được, lão Mạch, ông giúp tôi hỏi thăm xem sao."
"Giá cả hợp lý thì tôi mua."
"Khu vực. . . Không quan trọng."
Dù sao khu nhà cũ này cũng sẽ được giữ lại, trở thành một tấm danh th·iếp quan trọng của du lịch, nhà dù vắng vẻ đến đâu cũng có thể tăng giá.
Lão Mạch hơi ngạc nhiên: "Cháu. . . Không phải định ở đấy à?"
Ngô An cười: "Ông có biết bây giờ các nơi trên cả nước đều đang làm du lịch không?"
"Ông nhìn xem núi non sông nước biển cả rồi nhà cửa ở đây."
"Chỗ mình mà không làm du lịch thì đúng là trời không dung đất không tha."
Nghe hắn nói, mắt lão Mạch lóe lên: "Nghe cháu nói thì có vẻ cũng đúng thật."
Ngô An vỗ vai ông: "Nếu ông muốn làm, mình có thể hợp tác."
Lão Mạch cười cười không nói gì.
Ngô An cũng không để bụng, giờ chưa thuyết phục được thì để sau hắn lại nói cách khác.
Đang định đi ra ngoài.
Cháu trai của lão Mạch là Mạch Hàng Vũ từ trong nhà đi ra, sau khi hai người giới t·h·iệu nhau, Ngô An biết cháu trai lão Mạch là sinh viên, biết lão Mạch muốn ra biển thì đòi ăn tôm.
Lão Mạch nhíu mày: "Bây giờ chưa phải mùa, cháu muốn ăn thì ông ra chợ mua tôm thẻ cho."
Ở đây tôm tự nhiên chủ yếu đánh bắt bằng lưới, chờ đến khi mở biển thì ngư dân bắt được nhiều nhất là tôm, đó là nguồn thu nhập chính của ngư dân ở đây.
Còn bây giờ, tr·ê·n thị trường chỉ có tôm thẻ nuôi, thỉnh thoảng cũng có ngư dân đi biển bắt được ít tôm he tự nhiên, số lượng rất ít, vừa ra chợ đã bị khách tranh nhau mua.
Mạch Hàng Vũ lắc đầu: "Cháu không muốn ăn tôm thẻ."
Lão Mạch: "Thế này thì. . ."
Ngô An chen vào, bảo vậy thì ra biển xem sao, lúc thủy triều xuống biết đâu lại tìm được gì đó trên bờ biển, may mắn thì được cả mâm.
Hôm nay vận may không tệ, có tận 55 điểm.
Không biết vận may này sẽ rơi vào việc gì, là câu cá hay ra biển, tiếc là chưa đến mùa mở biển, nếu không hắn đã có nhiều cách tiêu vận may hơn.
Có nhiều vận may thế này hắn thấy hơi áp lực, không biết có dùng hết được không, tiếc là không có "Thanh cua tràn bờ hay cua gạch đầy mỡ" để nhanh chóng tiêu hao vận may.
Mạch Hàng Vũ nói: "Vậy thì nhờ anh vậy."
Lão Mạch nhíu mày: "Vô lễ, phải gọi là anh."
Mạch Hàng Vũ bĩu môi: "Anh ấy cũng gọi ông là lão Mạch đấy thôi."
Lão Mạch vừa định nói gì đó thì Ngô An cười ha hả: "Có gì đâu, bọn cháu thấy đều là người cùng lứa, cứ gọi tên là được rồi."
"Cháu chuẩn bị lên đại nhị à?"
"Thích thật đấy, nếu hồi đó anh không bỏ học thì cũng đại nhị rồi."
Mạch Hàng Vũ tò mò: "Sao anh lại bỏ học?"
"Học không giỏi thôi, nghe lão Mạch bảo thành tích của cậu tốt lắm mà."
"Cũng tàm tạm thôi ạ."
Hai người nói chuyện phiếm, càng nói càng hợp.
Mạch Hàng Vũ học chuyên ngành du lịch, lại còn là ở trường có tiếng.
Nghe Ngô An nói muốn mua nhà để đầu tư, Mạch Hàng Vũ rất tán thành, còn nói theo con mắt của người trong ngành, chỗ bọn họ rất thích hợp để du lịch nghỉ dưỡng.
Chỉ là t·h·i·ế·u cơ hội thôi.
Ngô An cười, bảo giờ là thời đại thông tin, không có cơ hội thì có thể tạo ra.
Nghe hắn nói, mắt Mạch Hàng Vũ sáng rực lên.
Hai người xưng hô tuổi tác, biết là cùng tuổi, Ngô An tháng 7, Mạch Hàng Vũ tháng 11, không cần lão Mạch nhắc nhở, hắn đã mở miệng gọi anh một tiếng rồi cùng nhau đi.
Khi Ngô An ra về, Mạch Hàng Vũ còn hẹn lần sau đến ăn cơm, Ngô An đáp ứng.
Ra đến ngoài cửa.
Lão Mạch cười bảo: "Thằng cháu này của ta ngạo lắm, từ bé bị bố mẹ chiều hư, ngày nào ở nhà cũng chỉ biết ăn chơi thôi, ba hoa chích chòe, ta thấy có mình cháu trị được nó đấy."
Ngô An cười cười.
Hắn có sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, lại có kiến thức vượt xa người thường, nói chuyện phiếm với Mạch Hàng Vũ, không nói đến mức cao siêu hay khoe khoang, chí ít cũng làm được thành thạo điêu luyện.
A Thanh gãi đầu: "Nhưng mà hôm nay có bắt được tôm không đấy?"
"Lâu thế rồi mà mình bắt được có mấy con tôm."
Lão Mạch vội nói: "Nó cũng không phải trẻ con, không được ăn tôm cũng có sao."
Ngô An cười không nói gì, đừng nhìn lão Mạch nói thế thôi, thực ra thương cháu trai này lắm, trước đó Mạch Hàng Vũ đòi ăn cá ba đao tự nhiên, lão mua không được nên đi câu khắp nơi.
Cuối cùng vẫn là hắn câu được, để lão Mạch thỏa ước nguyện.
Vừa nói chuyện, cả bọn đi vào cửa hàng đồ ngư cụ của lão bản Đầu Trọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận