Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 111: Tẩy trắng lên bờ

Chương 111: Tẩy trắng lên bờ
Mao Uông vẫn không thể nào xin được Ngô An điếu thuốc, tên c·h·ó c·hết này khẳng định là cố ý, mỗi lần đến chỗ hắn lại không có, làm h·ạ·i hắn phí công hết tình cảm.
Hắn đưa tay ra rồi lại buông xuống, không mệt à?
Đáng giận hơn là, Ngô An lấy thêm thuốc ra, chia cho mọi người một vòng, vẫn cứ chỉ trừ mỗi hắn.
Tất cả mọi người nhả khói phì phèo, miệng đầy hoa văn, chỉ có một mình hắn, hút loại thuốc mười mấy đồng.
Hắn là người trọng sĩ diện như vậy, tự nhiên là không chịu được đối xử như thế.
Hùng hùng hổ hổ gạt đám người ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Phương thất thần đứng ở đó, vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười tiến đến: "Thẩm Phương, ngươi thật sự là quá t·h·i·ệ·n l·ư·ơ·n·g, thế mà nguyện ý giúp Ngô An làm chứng."
Thẩm Phương không nói gì.
T·h·i·ệ·n l·ư·ơ·n·g?
Chắc chắn Ngô An ngay từ đầu đã muốn h·ậ·n c·h·ế·t nàng rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại một trận ưu tư.
Mao Uông không thấy có gì, hắn quen Thẩm Phương không để ý tới hắn, tự mình tiếp tục nói: "Ngô An tiểu t·ử này vậy mà cũng không tới trước mặt cám ơn ngươi."
"Đi." Thẩm Phương không nhịn được kêu lên, Ngô An sao có thể cùng nàng nói cảm ơn, nói cho cùng, đây hết thảy đều do nàng gây ra.
Ngay từ đầu, nàng còn muốn để Ngô An đi x·i·n l·ỗ·i Trần Long.
Nghĩ đến đây, Thẩm Phương hối h·ậ·n đủ đường, lúc trước nàng thật sự là hồ đồ, đầu óc có vấn đề, Ngô An chỗ nào không mạnh hơn Trần Long chứ.
Vừa đúng chạm phải ánh mắt của Ngô An, nàng vội vàng né tránh, xoay người rời đi.
Tr·ả·i qua chuyện này, nàng và Ngô An xem như triệt để c·ắ·t đ·ứ·t, ngươi không nợ ta, ta không nợ ngươi, nàng cũng không còn mặt mũi nào để nói gì với Ngô An.
Nàng không biết nên đối mặt với Ngô An như thế nào.
Hoặc có thể nói, là cảm thấy m·ấ·t m·ặ·t.
Vì sao chứ?
Ban đầu là nàng nói chia tay, Ngô An sau khi chia tay với nàng, càng ngày càng tốt, bên cạnh còn có mỹ nữ như Cố An Nhiên.
Còn nàng thì sao?
Tuy rằng thanh danh được bảo toàn, nhưng ngoài một cái Mao Uông ra, nàng không có gì cả.
Người ta hay so sánh.
Chênh lệch mà ra.
"Ngươi chậm một chút chờ ta một chút." Mao Uông đuổi theo sát.
Thẩm Phương không quay đầu lại, đi càng lúc càng nhanh, đi tới đi tới trực tiếp chạy.
Nàng hối h·ậ·n, ảo não, bất đắc dĩ, nàng về sau nên làm gì?
Nàng cũng không phục!
Nàng muốn tìm một người cao phú s·o·á·i, cũng muốn nở mày nở mặt trước mặt toàn thôn.
...
Các thôn dân hút thuốc, trò chuyện vài câu, đã là hai giờ chiều, lát nữa là bắt đầu triều xuống.
Bèn tốp năm tốp ba tản ra, mỗi người về nhà bắt đầu chuẩn bị.
Sau khi triều cường, hải sản trên bờ biển cũng nhiều hơn bình thường.
Đợi mọi người đi hết, Mai Nguyệt Cầm quét dọn cổng, t·à·n t·h·u·ố·c các loại đều dọn sạch.
Đừng nhìn cổng là đường lớn, nhưng mọi người trong nhà đều coi mảnh đất ba phần một mẫu ở cổng như của mình, Mai Nguyệt Cầm yê·u t·h·í·c·h sạch sẽ, trong nhà ngoài ngõ đều thu dọn gọn gàng.
Đoàn đại tỷ còn chưa đi, giọng điệu kỳ quái nói: "A An này, cháu l·ợ·i h·ạ·i quá đấy, thủ đoạn lợi h·ạ·i như vậy, ngay cả người khôn như vậy cũng có thể gài."
Ngô An vô tội hỏi: "Nói gì vậy?"
Đoàn đại tỷ cười cười: "Người khác không biết cháu ra sao, dì là hàng xóm, cháu từ nhỏ lớn lên dưới mắt dì, dì còn lạ gì cháu."
"Lời Thẩm Phương nói, là cháu dạy à?"
"Còn để cản·h s·á·t bắt người đi, về sau e rằng trong thôn không ai dám trêu cháu nữa."
Ngô An mỉm cười nói: "Đoàn đại tỷ, nếu dì đã nói thế."
"Vậy cháu cũng phải nhắc dì một câu."
"Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, dì cứ kỳ quái thế, không sợ cháu cũng tính kế dì à?"
Nụ cười của Đoàn đại tỷ cứng lại.
Ngô An vẫn cười: "Tỷ, sắc mặt của dì làm sao vậy, mặt sao lại trắng bệch thế kia?"
"Bị cháu dọa à?"
"Cháu đùa thôi, đùa thôi."
"Dì nghĩ nhiều rồi, cháu nào có bản lĩnh tính toán ai, là do họ làm nhiều việc ác, tự tìm đường c·h·ế·t."
"Chị dâu cháu gọi cháu, về nhà đây."
Nói xong, xoay người đi vào trong sân, tiện tay đóng cửa lại.
Đoàn đại tỷ lấy lại tinh thần, giữa ban ngày ban mặt mà sợ đến r·u·n r·ẩ·y cả người, trong lòng thầm mắng, người x·ấ·u đi không đáng sợ, đáng sợ là sau khi x·ấ·u đi lại còn trở nên tốt hơn.
Nàng cảm thấy Ngô An hiện tại chính là sói đội lốt cừu, nhìn thì tưởng người tốt, nhưng thực chất bên trong x·ấ·u xa tột độ.
"A An, dì không có ý gì khác đâu." Cách đầu tường, nàng hô: "Dì mừng cho cháu đấy."
Ngô An thuận miệng đáp lại.
Đoàn đại tỷ trong lòng bất an, lo lắng Ngô An để ý đến bà ta, rồi tính kế, hãm h·ạ·i bà ta.
Ngô An tự nhiên không biết ý nghĩ trong lòng Đoàn đại tỷ lúc này, nếu không chắc chắn sẽ kêu oan, dì mà không làm chuyện gì x·ấ·u thì cháu cũng chẳng có bản lĩnh từ không mà dựng có.
Trong sân.
Mai Nguyệt Cầm vui vẻ pha nước trà xong, vừa định rót trà, Ngô An đã giật lấy, là con út trong nhà, tự nhiên phải ân cần hơn một chút.
Uống trà, còn chưa nói được hai câu, điện thoại của Ngô Bình đã reo, anh nhận được tin khi đang ở trong lớp, còn chưa hết tiết, liền vội vàng chạy về nhà.
Thấy sắp đến giờ vào lớp, trường học hỏi anh có thể đến không.
Ngô Bình vội vàng đồng ý nói có thể đến.
Chạy bộ về thì chắc chắn không kịp, Ngô An bảo anh đi xe máy về trường.
Lão Mạnh đặt chén trà xuống, hỏi: "Giờ A An đã khôi phục thanh danh, hai cha con khi nào thì phô trương mà thông báo khôi phục quan hệ?"
"Nói đến, lúc trước A An thấy việc nghĩa hăng hái làm, vậy mà cả nhà ta đều trách oan cho nó."
"A An cũng không giải t·h·í·c·h... Ai..."
Ngô Anh Vệ đang h·ú·t t·hu·ố·c, nghe vậy thì ho sù sụ.
Mọi người cười ồ lên.
Mai Nguyệt Cầm nói: "A An sao lại không giải t·h·í·c·h chứ, nói nhiều như vậy, có ai tin đâu, cả tôi còn không tin."
Cô nhìn Ngô An: "Nhị t·ử, chị dâu phải nói một tiếng x·i·n l·ỗ·i với em."
Ngô An vội xua tay: "Chị dâu, thôi đi, em không dám đâu."
"Lúc trước đích xá·c chị quá đáng, đừng trách mọi người."
Hắn không ngờ rằng Đoàn đại tỷ còn không tin lời Thẩm Phương nói, người nhà cũng thực sự tin Thẩm Phương, đây là cái gì, đây chính là sự tin tưởng của người nhà.
Ngô Anh Vệ đỏ mặt, run rẩy nói: "Thôn ủy còn có việc."
Nói xong vội vàng đi.
Lão Mạnh trêu ghẹo nói: "Lão tiểu t·ử này còn ngại."
Mai Nguyệt Cầm cao hứng nói: "Cha không nói gì, tức là chấp nh·ậ·n."
Ngô An cũng cười theo.
Từ nay về sau, hắn coi như tẩy trắng lên bờ, nói trắng ra thì cũng chính là làm lại cuộc đời, trên người không còn gì để người ta đàm tiếu sau lưng nữa.
Về sau còn phải tiếp tục cố gắng, tiếp tục phấn đấu, mới có thể có được tương lai tốt đẹp hơn.
Lão Mạnh uống hết chén trà, đứng dậy cáo từ.
Ngô An gọi ông buổi tối đến u·ố·n·g r·ư·ợ·u.
Lão Mạnh hỏi: "Uống rượu gì?"
Không đợi Ngô An nói, Mai Nguyệt Cầm đã nhanh nhảu nói: "Đương nhiên là chúc mừng chuyện hôm nay rồi."
"Người ngoài không mời."
"Mạnh thúc đừng khách sáo."
Lão Mạnh nghe xong, vui vẻ nói: "Được, nên chúc mừng một chút."
"Đứa nhỏ này dạo gần đây bận rộn không ít."
Ngô An vui vẻ.
Lão Mạnh là người biết chuyện, lại không khách sáo, là người một nhà.
Nói đi nói lại, trong khoảng thời gian này trong nhà ăn uống hơi nhiều, nhưng chịu được vì nhà có việc bận rộn, Ngô An cảm thấy không sao cả, dù sao hôm nay còn mua cả thuyền nữa.
Kỳ thật, ý của hắn là chúc mừng việc này.
Đợi Lão Mạnh đi rồi, Ngô An gọi điện thoại cho A Thanh, A Thanh đã trở về, hắn bảo A Thanh đừng tiếc tiền mà cứ đi nhờ xe về, ra thị trấn gọi xe ôm về.
Cũng chỉ hai mươi đồng, coi như là chuyện vui.
A Thanh vốn đang không vui, Ngô An bảo anh về cùng đi biển bắt hải sản, A Thanh lúc này mới vội vàng gọi xe về.
Một bên khác.
Ngô Anh Vệ đích thực là đi thôn ủy, vừa bước vào phòng, đã nghe thấy Trần Quý giọng điệu kỳ quái chào hỏi ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận