Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 443: Bị rùa biển đùa bỡn

Địa điểm đánh lưới thu dọn xong, vừa mới hơn 11 giờ. Thùng đá cua chất đầy chỉ có thể để ở bên trên boong tàu, cũng may là đá cua, vốn dĩ không phải là đồ chơi gì quý giá, sức sống lại tương đối mạnh. Không để trong nước cũng có thể kiên trì rất lâu. A Thanh giúp đỡ dội nhiều nước, có thể duy trì thời gian rất lâu. Lão phù đầu nói: "Chúng ta đợi đến mười hai giờ nhé?" Ngô An gật gật đầu. Lão phù đầu nói: "Vậy không thành vấn đề." A Thanh cùng Mai Vũ cũng không có ý kiến. Dù sao tiếp theo cũng không có chuyện gì, ở bên này nghỉ ngơi cũng vậy. Ngô An đang chờ Hổ Tử. Hắn nấu nước pha trà. Mọi người ở trong cabin, thổi điều hòa uống trà, vẫn tương đối hài lòng. A Thanh hỏi: "Ca, sắp 12 giờ rồi." "Em có hơi đói bụng." "Hay là chúng ta ăn cơm trưa trên thuyền rồi chờ đến xế chiều một hai giờ cũng được ạ." Ngô An vừa gật đầu, còn chưa lên tiếng, liền nghe thấy một tiếng kêu êm tai quen thuộc. Là Hổ Tử! Ngô An vội vàng đứng dậy, kéo cửa đi ra khỏi cabin. Hắn nhìn thấy Thần Ưng ở đằng xa, lập tức mừng rỡ, dùng sức phất tay: "Hổ Tử, Hổ Tử!" Hổ Tử phát ra hai tiếng kêu, đáp lại hắn. Sau khi đến gần. Hổ Tử đột nhiên chìm xuống biển. Ngô An sững sờ, vội kéo A Thanh và Mai Vũ đang cùng ra xem náo nhiệt tránh ra phía mạn thuyền, sau một khắc, Hổ Tử xông lên khỏi mặt biển, đầu đã vượt qua mạn thuyền đánh cá. Sau đó hất đầu lên phía trên thuyền. Một đoàn bóng đen vạch qua một đường vòng cung trên không trung, vững vàng rơi xuống trên boong tàu. A Thanh lầm bầm: "Ca, anh phải nói Hổ Tử một tiếng, lần sau không thể tặng quà kiểu đó nữa, đập trúng người thì sao." Ngô An chỉ chỉ: "Em xem đó là cái gì?" A Thanh nhìn xem: "Không phải là một con rùa biển thôi à, còn không bằng cá ma quỷ..." "A, rùa biển?" "Anh để Hổ Tử đi tìm rùa biển, nó thật sự bắt một con rùa biển mang đến kìa." "Tôi... Ngọa Tào!" Mai Vũ cũng mặt đầy chấn kinh, không khỏi nhìn về phía Hổ Tử đang vây quanh thuyền đánh cá bơi lội, cảm thán trí thông minh của gia hỏa này cơ hồ không khác gì người. Ngô An vội cho Hổ Tử ăn, nói: "Hổ Tử, vất vả rồi." "Cảm ơn." "Không nhiều lời, sau này phàm là có chỗ nào cần đến ca cứ tới tìm." Hắn hứa hẹn rất nhiều. Hổ Tử cũng kêu lên mấy tiếng. Một người một kình, cứ như vậy hàn huyên, ăn ăn, Hổ Tử đột nhiên phát ra một tiếng kêu mang theo vui thích. Ngô An nghe hiểu: "Ăn no rồi à?" "Vậy được." "Hổ Tử, ngày mai ta vẫn sẽ tới đây." "Nếu không có chuyện gì, tới gặp mặt nhé, ta chuẩn bị chút đồ ngon cho ngươi." Hổ Tử kêu hai tiếng, sau đó lặn xuống nước tiến vào trong biển. Đi mất. Trông rất vội vàng. Ngô An tỏ vẻ đã hiểu, hắn không phát hiện dấu vết quần thể Hổ Kình, nói rõ Hổ Tử là vì lời ước định với hắn, mới mang theo rùa biển vụng trộm chạy tới gặp hắn. Ngô An nghĩ như vậy, không khỏi sờ lên mũi. Hắn sao lại cảm giác mình giống như làm hư học sinh tốt của người ta vậy. Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy Hổ Tử nữa, đột nhiên nghe được A Thanh hô to: "Ca, ca, anh mau tới, trong miệng con rùa biển này có cái gì kìa." Ngô An nhanh chóng tới nhìn. Con rùa biển vốn đang đờ đẫn, thấy Ngô An tới, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. A Thanh hô: "Ca, giống Hổ Tử, con rùa biển này cũng nhận ra anh." Mai Vũ chỉ vào mai rùa biển, nói: "Trên đó có vết tích đã được dọn sạch của Đằng Hồ, hẳn là trước kia các anh đã cứu nó." A Thanh lúc này mới chú ý tới, gật gật đầu nói: "Đúng thật là vậy." Ngô An ngồi xổm xuống đối diện với rùa biển, hắn từ trong mắt rùa biển, thấy được ánh sáng giống như Hổ Tử, thăm dò tính vươn tay: "Nhả đồ trong miệng cho ta đi." Tiểu Hải mắt rùa đảo quanh. Lúc đầu nha. Nó rơi xuống trên thuyền nhìn thấy Ngô An, kích động lắm luôn. Gặp được ân nhân rồi nha. Nó cảm thấy mình được cứu rồi. Kết quả. Nghe nghe mới hiểu ra, nguyên lai ân nhân mới là kẻ cầm đầu dẫn đến việc nó bị Hổ Kình bắt cóc. Người khác... Không, rùa ta choáng váng luôn. Đây gọi là cái gì? Rơi vào ổ trộm cướp rồi à? Nhìn ân nhân không có chút ác ý nào, rùa biển do dự một hồi, vẫn là phun đồ trong miệng ra. Ngô An không kịp để ý gì, dùng nước xối qua. Quả nhiên. Là Long Tiên Hương. A Thanh cuồng hỉ: "Ca, ca, anh thành công rồi!" "Có thể để Hổ Tử đi bắt thêm nhiều rùa biển hơn." "Đến lúc đó chúng ta có thể liên tục không ngừng có được Long Tiên Hương." Ngô An chần chờ. Đó là một biện pháp. Nhưng mà Chương lão nói, những Long Tiên Hương này lấy được từ một khối lớn Long Tiên Hương, từ trước mắt mà xem, rất hiển nhiên là bị rùa biển cắn xuống. Đàn rùa biển khẳng định sống ở nơi có Long Tiên Hương. Bọn chúng rảnh rỗi không có việc gì, liền cắn Long Tiên Hương chơi! Phung phí của trời quá đi! Nếu Chương lão biết, không chừng sẽ cho đám rùa biển này một trận thi đấu ấy chứ. Ngô An càng muốn mượn rùa biển để trực tiếp có được Long Tiên Hương. Hắn nhìn về phía rùa biển: "Quy ca, có thể nghe hiểu tiếng người không?" "Ta muốn thứ ngươi phun ra." "Ngươi có thể mang ta đi được không?" Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, rùa biển khẽ gật đầu. A Thanh cuồng hỉ, kích động nhảy cẫng lên. Mai Vũ cũng khó nén hưng phấn, nói: "Thật sự có thể nghe hiểu tiếng người sao?" Rùa biển không thèm để ý đến anh ta. Ngô An vươn tay: "Nắm tay cái nào." Rùa biển giơ chân màng lên. Ngô An cuồng hỉ. Trước kia rùa biển trên lưng có Đằng Hồ hướng hắn cầu cứu, không chỉ là xuất phát từ bản năng, mà là nó thật sự thông nhân tính. Chuyện này cũng quá ảo diệu đi. Ngô An nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng không có gì không thể chấp nhận được. Hắn còn có hệ thống cơ mà. Hổ Tử cùng rùa biển thông minh hiểu được nhân tính, rất hợp lý nha? A Thanh và Mai Vũ vừa cao hứng vừa phiền muộn, Hổ Tử và rùa biển vẫn là chỉ nhận mình Ngô An thôi. Ngô An hỏi: "Bây giờ có thể mang ta đi không?" Rùa biển gật gật đầu. Ngô An vội ôm rùa biển ném trở lại biển. Sau khi rùa biển rơi xuống nước, trực tiếp chìm xuống biển. Ngô An để lão phù đầu lái thuyền. Kết quả đứng ở mạn thuyền đợi một hồi lâu, vẫn không thấy rùa biển nổi lên mặt nước. Tình huống thế nào? A Thanh gãi đầu: "Ca, sao rùa biển còn chưa tới dẫn đường?" Mai Vũ chần chờ: "Không lẽ nó lừa chúng ta à?" Ngô An: "..." Như này hóa ra ta như một Muggle vậy. Dựa vào bắc. Thế mà bị một con rùa biển đùa bỡn? Chuyện này nói ra, chắc không ai tin nổi đâu. Lại đợi một hồi, vẫn không thấy bóng dáng rùa biển đâu, lão phù đầu nhìn ba anh em ghé vào mạn thuyền nhìn chằm chằm mặt biển như mấy "Hòn vọng phu", cười nói: "Thôi, đừng nhìn nữa." "Con rùa biển kia thông minh lắm, bị Hổ Tử bắt tới chắc chắn sợ rồi." "Về đến biển phải nhanh chóng chuồn đi thôi." A Thanh phiền muộn: "Vậy là Long Tiên Hương không tìm được rồi." Ngô An nói: "Đừng nóng." "Hổ Tử có thể bắt một lần, cũng có thể bắt lần thứ hai mà." "Lần sau sẽ tính tiếp." Lão phù đầu gật gật đầu, cười nói: "Không tệ, A An tâm lý vững vàng đấy." Ngô An cười khổ hai tiếng. Để lão phù đầu lái thuyền trở về địa điểm xuất phát. Lực hấp dẫn của Long Tiên Hương là không thể nghi ngờ, nhưng một thuyền cá này bắt được cũng có giá trị không nhỏ, kỳ thật, nếu rùa biển thật sự dẫn bọn hắn đi, chở theo một thuyền cá cũng thật không tiện. Như vậy cũng tốt. Về trước rồi chờ lần sau khinh trang lên trận. Hắn đang suy nghĩ, có nên lần sau ra biển, không đi đánh cá nữa, mà chuyên đi tìm Long Tiên Hương hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận