Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 140: Phát bầy bên trong công khai tử hình

Chương 140: P·h·át bầy bên trong c·ô·ng khai t·ử hình.
Ngô An đi qua, nói: "Cường ca, lão Mạch, nếu các ngươi thật muốn đi câu đêm, vậy ta đi cùng các ngươi."
Cao Cường Kỳ lộ ra vẻ mừng rỡ.
Trong khoảng thời gian này không biết ngày đêm bận bịu chuyện làm ăn, thật sự làm hắn mệt không nhẹ.
Hôm nay u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·ợu, vừa vặn hứng khởi, kết quả lão Mạch không quá tình nguyện đi, nói chỗ Trấn Đông Thủy áp cá không chịu ăn mồi.
Lão Phương cũng phụ họa: "Hôm nay không có mấy ông câu cá nào đến đây bán cá."
"Hai ông đến thì lại mua cá."
Nghe vậy, mọi người cười ầm lên, mấy ông câu cá cũng khổ, khổ sở câu không được cá, về nhà còn bị người nhà cằn nhằn, chỉ còn cách mua cá cho đủ số.
Bọn hắn cứ vậy trò chuyện, Cao Cường Kỳ định từ bỏ ý định đi câu đêm, kết quả Ngô An đến nói bằng lòng cùng họ, lão Mạch lập tức đổi ý: "Vậy còn chờ gì? Chúng ta mau đi thôi."
Cao Cường Kỳ và lão Phương cũng đứng dậy theo, bọn hắn đều biết Ngô An có vận may, người khác câu không được cá, Ngô An chưa chắc.
Ngô An đi theo bọn họ đi ra ngoài.
Tần tổng thấy bọn hắn rời đi, chào hỏi vài câu, Cao Cường Kỳ mời hắn cùng đi câu cá.
Tần tổng lắc đầu, nói: "Ta khuyên các cậu đừng đi."
"Trong nhóm câu cá đang náo loạn, nói cá ở Trấn Đông Thủy áp hôm nay bỗng nhiên m·ấ·t t·í·ch hàng loạt."
"Có hai ông câu cá cuống lên, báo c·ô·n·g a·n, đòi c·ả·n·h s·á·t tìm cá về."
"Thôi thì về nhà tắm rửa ngủ sớm đi."
Ngô An nhìn lão Mạch và Cao Cường Kỳ.
Cao Cường Kỳ nói: "Không sao, coi như đi chơi."
"Anh em cùng nhau câu cá cũng vui."
"Chúng ta mua ít đồ nướng dọc đường, vừa ăn vừa uống, vừa câu cá."
Lão Mạch lắc đầu, vội nói: "Thôi đi."
"Tôi nói cho anh biết, làm vậy cũng phí công thôi."
"Đến lúc cần câu dính cá thì đừng nói ăn uống, đến hút điếu t·h·u·ố·c cũng không có."
Lúc này có người nói, vậy thì hút điếu t·h·u·ố·c rồi hạ cần, cũng không bao lâu.
Hỏi vậy thì biết ngay không phải dân câu cá rồi.
Tần tổng cười: "Thật hay giả đấy?"
"Dính cá vào cần?"
"Anh nói bình thường thì còn được, hôm nay á? Ha ha..."
Cao Cường Kỳ vỗ vai Ngô An, hỏi: "A An, hôm nay có thể cho lão ca vui vẻ một chút không?"
Lão Phương cũng xích lại gần, mong chờ nhìn hắn.
Bọn họ thường ngày bận bịu chuyện buôn bán thủy sản, chẳng chơi được gì khác, chẳng có sở t·h·í·c·h gì ngoài câu cá.
Nghiện cũng nặng.
Bằng không hai người có vẻ chẳng liên quan gì như Cao Cường Kỳ và lão Mạch, sao có thể thành bạn được?
Cũng là vì câu cá mà kết giao.
Với Ngô An cũng vậy.
Vì sao bọn họ ăn nhậu chơi bời cùng nhau được, nói thẳng ra là vì có chung sở t·h·í·c·h.
Ngô An nhìn hai gã đàn ông tr·u·ng niên béo múp đứng hai bên, trong lòng hơi r·u·n r·ẩ·y, lùi lại nửa bước, nói: "Tôi cố gắng."
"Để các anh trải nghiệm cảm giác cần câu dính cá thì sung sướng thế nào."
Lão Phương nháy mắt: "A An, lão ca dễ thỏa mãn lắm."
". . ." Ngô An quyết định lát nữa tránh xa hai gã này, càng xa càng tốt.
Mọi người cười vang.
Mọi người đi ra ngoài.
Mở xe của lão Mạch, đồ câu đầy đủ trong xe, để sẵn từ lâu, như lời lão Mạch nói, đồ đã ở trong xe, đi đâu câu cũng được.
Đi ngang qua quán đồ nướng, Cao Cường Kỳ xuống xe gọi một đống đồ, mấy người đầu bếp cùng nhau nướng, mười phút là xong, lão Phương sang siêu thị bên cạnh mua một thùng bia ướp lạnh.
Xem bộ dạng thuần thục của họ, biết ngay chuyện này làm không ít lần.
Ngô An nhìn, nụ cười tr·ê·n mặt có chút phức tạp.
Ba năm bạn tốt, đồ nướng u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u, hẹn nhau câu cá, đây chính là ước mơ tha t·h·i·ế·t của mấy gã đàn ông ba bốn mươi tuổi đấy chứ.
Ở kiếp trước.
Hắn phiêu bạt trong thành phố, cô đơn một mình, không thân thích, không bạn bè, ban đêm muốn uống chút rượu, mở điện thoại mà chẳng biết liên hệ ai.
Bây giờ.
Không giống nữa rồi.
Cuộc sống từng ao ước tha t·h·i·ế·t, hắn đã hòa mình vào đó.
Bọn họ một đường đi về phía Trấn Đông Thủy áp, thỉnh thoảng lại thấy mấy ông câu cá ủ rũ rời đi.
"Xem ra hôm nay cá chẳng chịu ăn mồi rồi."
"Đúng thế."
"Nhưng tôi thấy người vẫn còn đông lắm."
"Có người đi cũng có người đến, luôn có mấy kẻ không phục mà, ví dụ như chúng ta."
"Ha ha, có lý."
Lão Mạch dừng xe xong, bốn người tay xách nách mang đi, chiến trận lớn thế này khiến không ít ông câu cá chú ý.
"Chỗ này đi."
"Đồ nhiều quá, đi xa làm gì."
"Quanh đây lại chẳng có ông câu cá nào, quá hợp lý."
Cao Cường Kỳ và lão Phương nói, quay đầu nhìn Ngô An.
Ngô An dĩ nhiên không có ý kiến.
Hắn cũng không có mắt nhìn xuyên tường, cũng chẳng có năng lực cảm ứng gì, ai biết chỗ nào cá chịu ăn mồi.
Tùy t·i·ệ·n thôi.
Dù sao vận may có c·ô·ng hiệu tụ cá, chỉ cần đừng tụ toàn cá con là được.
Thật ra cá con cũng không sao, dù sao câu cho vui, chứ mệt người ra.
Mấy người vừa thu dọn xong, lão Phương bỗng kêu lên: "Tần tổng bảo có người chụp trộm chúng ta p·h·át lên nhóm."
"Cái gì?"
"Chụp trộm cái gì?"
"Nói mấy đứa mình là thằng hề, không phải đến câu cá mà đến gây cười."
"Mẹ nó, thằng cha đó có b·ệ·n·h à, có oán có thù gì đâu."
Ngô An đi đến chỗ lão Mạch nhìn, ấn mở ảnh chụp, dựa theo góc chụp thì chỗ đó giờ không có ai.
Tài khoản chụp ảnh p·h·át trong nhóm tên là "m·ã·n·h hổ xuống núi", tuy không thấy mặt người, cũng không có chứng cứ, nhưng Ngô An đoán rất có thể là thằng cháu Lâm Hổ kia.
Lần này mà không câu được cá thì thật sự thành thằng hề còn bị c·ô·ng khai t·ử hình.
Lời này của hắn khiến mấy ông câu cá phụ họa, nói bọn họ làm màu, đã chưa câu được cá mà mở sâm panh ăn mừng.
Còn mang đồ nướng đi câu, buồn nôn ai đấy.
Có người còn cược trong nhóm là họ không câu được con cá nào, tóm lại là ai muốn nói gì thì nói.
Đây là ở trong nhóm, ai nấy đều thoải mái bộc lộ bản thân, chẳng sợ đắc tội ai.
Cao Cường Kỳ và mọi người tức quá hóa cười, nhìn Ngô An không nói gì, hỏi: "A An, cậu thấy sao?"
"Tôi thấy thế nào không quan trọng." Ngô An vừa nói vừa thả mồi: "Câu được cá mới có quyền lên tiếng."
Hắn thêm cho mình 5 điểm, lão Mạch và Cao Cường Kỳ cũng 5 điểm, cho lão Phương 3 điểm cho có lệ.
Xa gần thân sơ, vẫn phải phân biệt rõ ràng.
Ba người đi theo thả cần.
Khoảng một phút mấy giây trôi qua, nụ cười trên mặt lão Mạch dần tắt ngấm, chẳng nhanh có cá như mọi khi.
Ngô An cũng âm thầm thở dài.
Hôm nay cá thật sự không chịu ăn mồi, đến cá con cũng chẳng quấy, hắn cũng không còn cách nào, chỉ đành chờ thôi.
Cao Cường Kỳ và lão Phương thì ngược lại, không có phản ứng gì, câu cá vốn vậy, đâu thể vừa thả cần là cá đã ăn mồi.
Đợi được 5 phút.
Cần câu của Ngô An cuối cùng cũng có động tĩnh, kéo lên xem, là một con cá sạo biển tầm nửa cân.
Ngô An có chút thất vọng, đợi lâu thế, lại được con cá bé tẹo, xem ra cá có tụ đến thật, nhưng có thể là cá con đến quấy ổ.
Không bao lâu.
Ba người lão Mạch cũng liên tiếp có cá, tuy cá không to lắm nhưng ai cũng vui, họ là dân câu cá chân chính, thích hưởng thụ quá trình.
Dần dần, cá càng câu càng to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận