Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 231: Cố gia

Chương 231: Cố gia
Biết được Cao Cường Kỳ cùng lão Mạch muốn đi câu cá, nói là trời mưa, người không nhiều, lại thanh nhàn, hơn nữa vừa vặn cả hai đều rảnh, liền hẹn nhau cùng đi.
Ngô An chờ một hồi.
Đợi lão Mạch tới, cho hai người cần câu vận khí giá trị trực tiếp k·é·o căng.
Hôm nay tổng cộng là 25 điểm vận khí giá trị.
Không nhiều.
Hắn cũng lười dây dưa, dứt khoát có qua có lại.
Lão Mạch thấy Ngô An ở đây, muốn lôi k·é·o hắn cùng đi.
Ngô An lắc đầu: "Hôm nay không đi được."
"Ta phải đến nhà bạn gái ăn cơm."
Lão Mạch thất vọng.
Không có Ngô An đi th·e·o, chỉ sợ hôm nay hắn và Cao Cường Kỳ câu không được thoải mái.
Cao Cường Kỳ hỏi: "Ta đi bên nào câu, ta bảo thằng em đi dựng giá đỡ trước."
Lão Mạch cũng không có chủ ý.
Ngô An thuận miệng nói đi đập Thủy Trấn Đông.
Lão Mạch nói: "Nghe nói có người gần đây câu được mấy con trắm cỏ ở đó."
"Ta cũng muốn câu một con về nuôi."
Cao Cường Kỳ hô: "Được, vậy chúng ta liền đi đập Thủy Trấn Đông."
"Lần trước chúng ta không phải cũng bạo bảo vệ ở đó sao."
"Nghe A An chuẩn không sai, nếu ta câu được, ta sẽ đưa cậu."
Lão Mạch hô: "Không cần cậu."
"Nếu cậu mà câu được, chắc chắn tôi cũng câu được."
Ách.
Đàn ông đáng c·hết, cái tính hơn thua này. . .
Ngô An từ chợ ra, mưa nhỏ hơn một chút, đi đến siêu thị lớn nhất trấn, mua mấy thứ quà, canh cổng còn có quầy hàng bán đồ trang sức châu báu, nghĩ rồi đi qua.
Cô Quầy trung niên nhiệt tình chiêu đãi.
Ánh mắt Ngô An đảo qua, chỉ vào một cái nói: "Cái này không tệ, cho tôi xem một chút."
Cô Quầy mở khóa, lấy ra.
Ngô An lấy chiếc nhẫn bên trong ra, đặt lên quầy, sau đó mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của cô Quầy, nói với cái hộp: "Cái này không tệ, bán thế nào?"
Cô Quầy ngây người: "Cậu nói cái hộp?"
Nàng cũng mở mang tầm mắt, lần đầu tiên có người tìm đến nàng mua hộp.
Nàng lắc đầu cự tuyệt.
Ngô An hết lời, cô Quầy vẫn không chịu bán.
Ngô An nghĩ nghĩ, móc ra trân châu sinh hào, nói: "Chị xem cái này thế nào?"
Mắt cô Quầy lập tức sáng lên, vô thức đưa tay ra lấy, Ngô An né một chút, ngẩng đầu nhìn camera hồng quang lấp lóe, lúc này mới đưa trân châu tới.
"Đây là trân châu sinh hào đúng không, xinh đẹp thế này thật đúng là hiếm thấy." Cô Quầy lật qua lật lại xoa, một bộ yêu t·h·í·c·h không buông tay: "Đẹp trai, số cậu đỏ nhỉ, lại kiếm được cái này."
"Thế này đi, tôi trả cậu 2000 tệ."
Ngô An lắc đầu: "Cái này tôi không bán."
Cô Quầy cho là hắn muốn mặc cả: "Đẹp trai, tôi cho thêm cậu 200, không hơn được nữa đâu, tôi nói cho cậu hay, trong huyện này tiệm vàng không chắc ai trả giá cao hơn tôi đâu."
"Cái này tôi tin, tôi thấy chị cũng là người thật lòng." Ngô An dừng một chút, nói: "Nhưng mà tôi vẫn không bán."
Vẻ tươi cười tr·ê·n mặt cô Quầy vừa thu lại, đem trân châu đặt lên trên quầy vải mềm: "Cậu em, nếu không bán, lấy ra làm gì?"
"Đùa chị chơi đấy à?"
"Tôi nói cho cậu hay, chị không phải người dễ đùa đâu."
Ngô An đổ mồ hôi.
Mấy bà cô trung niên này thật là hổ báo, cái gì cũng dám nói, hắn thật sự không dám đáp lời, sợ sinh thêm chuyện, hắn tin câu nói "không dễ đùa" của bà chị này.
Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ.
Đừng nói kiếp này, chính là kiếp trước, hắn cũng không chắc có thể đỡ nổi.
Huống chi bây giờ, thân thể này vẫn là chim non, chẳng phải vài phút là tước v·ũ k·í đầu hàng.
Khụ khụ.
Nghĩ xa rồi.
Hắn nghiêm túc nói: "Chị à, trân châu này tôi định tặng người, t·h·i·ế·u cái hộp t·h·í·c·h hợp."
"Thực không dám giấu diếm, tôi có tí may mắn."
"Lần này có được trân châu sinh hào, lần sau chắc chắn cũng được."
"Đến lúc đó tôi có bao nhiêu, nhất định sẽ tìm chị."
Cô Quầy cười nhạo: "Cậu nói cậu may mắn là may mắn chắc, tôi còn nói tôi. . ."
Ngô An trực tiếp móc ra 3 viên trân châu bào ngư, cô Quầy ngẩn người một chút, đổi giọng ngay: "Được, đẹp trai, không ngờ cậu cũng có ít đồ thật đấy."
"Cái hộp này không thể bán cho cậu, tr·ê·n đó có khắc tên."
Vừa nói, cô Quầy ngồi xổm xuống tìm cái hộp rỗng: "Cái này tặng cậu, cũng chẳng đáng tiền."
Ngô An nói cám ơn liên tục, vẫn kiên trì trả tiền.
Cô Quầy lắc đầu: "Đừng keo kiệt."
"Chị chờ cậu đến."
"Nhớ đấy nhé."
Ngô An gật gật đầu, nói lần sau nhất định, cầm hộp đi. . .
Phòng cũ nhà Cố.
Lão thái thái từ phòng bếp đi ra, liếc nhìn đứa con trai cả vừa tới dưới mái hiên, dùng tạp dề lau nước tr·ê·n tay, một mặt gh·é·t bỏ nói: "Mày tới làm gì?"
Cố Kiến p·h·át tươi cười rạng rỡ, không để ý đến sự gh·é·t bỏ của mẹ già, vui vẻ nói: "Mẹ, con nghe nói nhà mình hôm nay có kh·á·ch đến."
"Con đặc biệt về tiếp kh·á·ch."
Lão thái thái lẩm bẩm không biết đứa nào lắm miệng, đem chuyện này nói cho cái thứ hỗn đản này, để bà biết được bà phải cầm kéo c·ắ·t mồm nó.
Lời này nói ngay trước mặt Cố Kiến p·h·át.
Cố Kiến p·h·át cũng không x·ấ·u hổ, chuyện này độc địa hơn, khó nghe hơn hắn nghe không biết bao nhiêu lần, sớm đã quen rồi.
Bà t·h·í·c·h nói gì thì nói, ta coi như đ·á·n·h r·ắ·m.
Cố Kiến p·h·át nói: "Bạn bè con bảo con lên trấn chơi, con đều cự tuyệt hết."
"Đây là đại sự của nhà mình mà."
"Không có con là không được đâu."
Lão thái thái nhìn bộ dạng Cố Kiến p·h·át l·ợ·n c·hết không sợ nước sôi, vô liêm sỉ càng thêm tức giận, xua tay nói: "Mày cút nhanh lên."
"Không cần mày tiếp kh·á·ch."
"Trước khi trời tối cấm bén mảng đến đây."
Cố Kiến p·h·át không những không đi, còn dựa hẳn vào tường, nói: "Con là có lòng tốt, trong nhà không có đàn ông, dễ bị người khác coi thường."
"Với lại, con còn chưa ăn gì từ sáng, tr·ê·n người lại không có tiền, đợi đến tối có mà c·h·ế·t đói."
Hắn hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm bay ra từ trong bếp: "Ha ha, để con ngửi. . . Chà, là canh gà hầm viên t·h·u·ố·c."
"Mẹ, đây là món tủ của mẹ đấy."
"Lần trước ăn hình như là sau Tết thì phải."
"Lần này lại đích thân mẹ làm."
"Mẹ làm thế là sai rồi."
"Chẳng phải bạn trai An Nhiên đến ăn cơm, có gì to tát, không được để lộ ra mẹ coi trọng, mẹ hiểu không?"
Lão thái thái mắng: "Tao không hiểu. . . Nếu tao mà hiểu, mày đã không ra cái thể thống này rồi!"
"Tao sai rồi, ngay từ đầu đã sai, nếu biết mày ra cái dạng này, tao đã không nên sinh mày ra."
"Lão t·h·i·ê·n gia ơi!"
Lão thái thái gào trời trách đất.
Cố Kiến p·h·át ho khan hai tiếng: "Đang nói chuyện khác mà, đừng lôi con vào nha."
"Hôm nay chúng ta là người nhà cả."
"An Nhiên à, có cái gì ăn được không, cho bác lót dạ trước đi."
Vừa nói, vừa đi vào bếp.
Lão thái thái kéo hắn lại: "Tao nói cho mày hay, hôm nay mày mà dám gây sự, tao không tha cho mày đâu!"
"Mày có nghe không?"
Cố Kiến p·h·át đi vào phòng bếp, nhìn thấy con sò, cầm lấy một miếng ăn luôn, nói lẩm bẩm: "Nghe thấy ạ, nghe thấy ạ."
"Yên tâm đi."
"Con hiểu mà, sẽ không gây sự đâu."
Lão thái thái và Cố An Nhiên nghe xong những lời này, càng thêm lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận