Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 359: Dự định tặng quà

Chương 359: Dự định tặng quà
Ngô An lấy được cái cửa hàng kia, tự nhiên là cho Cố An Nhiên.
Hắn cũng không có giấu diếm, nói với Mạch Hàng Vũ: "Ta mua lại không phải cho mình dùng, là tặng cho bạn gái ta."
"Bạn gái ta mở tiệm tạp hóa."
"Cho nên chỉ cần giá cả phù hợp, cậu cứ giúp tôi định ra."
"Tiền không phải vấn đề, không cần cậu lo."
Đầu dây bên kia Mạch Hàng Vũ tặc lưỡi, nói: "Anh đối với chị dâu thật tốt đấy."
Những đồng học yêu đương của cậu ta cùng lắm chỉ mời bạn gái ăn bữa cơm, uống cốc trà sữa, mua quà thì phải nhịn ăn mì tôm cả tháng.
Ngô An cũng không lớn hơn cậu ta bao nhiêu, vừa ra tay đã là cái cửa hàng mười mấy, thậm chí mấy chục vạn.
Người đúng là không thể so sánh.
So sánh, chỉ thêm đau lòng.
Ngô An cười: "Cậu cứ có tiền đi, đối với con gái cũng có thể tốt như vậy."
Mạch Hàng Vũ nghĩ lại, ừm, hình như cũng đúng.
Ngô An nghĩ, từ khi quen Cố An Nhiên đến giờ, ngoài đồ ngũ kim ra, hắn còn chưa tặng quà gì.
Hắn cũng không biết nên tặng gì.
Cố An Nhiên dường như cũng không để ý những thứ này.
Tặng cái cửa hàng làm quà, vừa biểu đạt tâm ý, cũng ra dáng.
Cũng coi như là cho Cố An Nhiên chút bảo đảm.
Em gả cho anh, không chịu thiệt đâu.
Các khoản đầu tư khác phần lớn là thu về lâu dài, như cổ phiếu chẳng hạn, cần nắm giữ dài hạn.
Còn một số khác, hắn cũng không rành lắm, cũng không hiểu nhiều.
Dù gì thì, cả hai đời hắn cũng chỉ là người bình thường, có thể tiếp xúc cũng chỉ là những thứ hắn biết.
Ngoài hiểu biết ra, như là mấy cái đồng tiền ảo gì đó, kiếp trước có một thời gian, tin tức hot search toàn là mấy thứ này.
Hắn cũng biết đầu tư cái này tương lai sẽ có lợi nhuận tốt, nhưng làm sao để mua? Làm sao vận hành? Tương lai làm sao kiếm lời?
Những vấn đề này, các đại thần ở khu bình luận chắc chắn rõ như lòng bàn tay, nhưng thật ra hắn không hiểu lắm.
Mà bên trong lại nhiều cạm bẫy, hắn cũng không biết mình bước vào có bị c·hế·t ch·ìm hay không.
Nhưng mua nhà mặt tiền trên trấn thì hắn rất rõ ràng, hiểu rõ giá thị trường tương lai.
Cứ mua đi.
Không mua là thiệt, không mua không sợ bị l·ừ·a.
Mà hắn cảm thấy Cố An Nhiên dù làm gì cũng sẽ rất đông khách, nếu mà đi thuê, nhỡ đâu lại thuê ngắn hạn, rất dễ gây ra phiền toái.
Nhưng hắn mua lại cửa hàng, không chỉ có tương lai có được khoản lợi nhuận khả quan, mà còn tránh được việc làm ăn phát đạt, người khác ganh tị, thu lại cửa hàng làm khó dễ.
Chuyện này ở kiếp trước hắn thấy quá nhiều rồi, không muốn chuyện ghê tởm này rơi xuống người Cố An Nhiên.
Là người đàn ông của Cố An Nhiên, hắn thấy cần và có trách nhiệm giúp cô tránh né những vấn đề và phiền phức có thể gặp trong tương lai.
Mạch Hàng Vũ còn chưa cúp điện thoại, nhắc nhở: "An ca, dù em hiểu chuyện này, có thể anh nghe không vui, nhưng em vẫn phải nói."
"Tiền trong tài khoản, em đề nghị anh vẫn là không nên động."
"Dù sao thì..."
Ngô An cười: "Yên tâm đi, tôi sẽ không 't·ham ô' mấy đồng lời từ chuyến ra khơi mấy hôm nay."
Mạch Hàng Vũ hỏi: "Kiếm được bao nhiêu?"
Ngô An: "Cũng chỉ hơn trăm vạn thôi."
"Tê..." Mạch Hàng Vũ kinh ngạc, ra vẻ bị choáng, cậu ta không nghi ngờ Ngô An l·ừ·a cậu ta.
Cúp điện thoại, ông Mạch thấy Mạch Hàng Vũ thất thần, hỏi: "Sao thế? Nghe điện thoại xong hồn bay phách lạc đâu rồi?"
Mạch Hàng Vũ nói: "Ông ơi, cháu thấy An ca k·i·ế·m tiền hình như dễ quá."
Ông Mạch bĩu môi: "Dễ gì mà dễ, nó bận như điên, bao lâu rồi không đi câu cá với ông."
Nếu mà có thể không làm gì cũng có tiền, hai ông cháu đã sớm ngày ngày ra các chỗ câu kéo c·u·ồng c·á rồi.
Ông Mạch cằn nhằn, trong lòng có chút khó chịu, Ngô An ngày nào cũng chạy ra biển, kết quả việc trong thôn xóm toàn là Mạch Hàng Vũ và ông phải làm.
Mạch Hàng Vũ nghe xong, bĩu môi nói: "Đi câu cá với ông, chẳng phải là không làm việc đàng hoàng sao?"
Ông Mạch vỗ sau gáy cậu ta một cái, mắng: "Thằng nhãi ranh, nói ai không làm việc đàng hoàng?"
"Thế tí nữa ra c·ô·ng trư·ờng, tự đi mà làm."
Mạch Hàng Vũ cười hề hề, vội nói lời ngon ngọt, nhanh chóng dỗ ông Mạch cùng ra ngoài.
Trên đường.
Ông Mạch biết Ngô An mua nhà mặt tiền cho bạn gái: "Thằng An chu đáo đấy."
"Nhà mặt tiền chắc không rẻ đâu."
Mạch Hàng Vũ nói: "Không rẻ đâu ạ, nhưng đối với An ca thì không thành vấn đề."
"Bận hai hôm, bảo là k·i·ế·m hơn trăm vạn."
Ông Mạch vuốt hai sợi ria mép, trợn mắt: "Nhiều... bao nhiêu?"
Mạch Hàng Vũ khoái chí, lúc mới biết cậu ta cũng phản ứng y như ông.
Ông Mạch cảm thán: "Thảo nào thằng An có vốn mà mở được cái sạp hàng to thế."
Mạch Hàng Vũ hoàn toàn đồng ý gật đầu.
Vì sao cậu ta một lòng một dạ theo Ngô An làm dân túc, cũng vì cậu ta biết dân túc tương lai rất có tiền.
Nhưng cậu ta vẫn còn là sinh viên, trong nhà cũng không bỏ ra nhiều vốn để cậu ta lập nghiệp được.
Vậy nên cậu ta chỉ có thể làm việc cho Ngô An....
Trên biển.
Ngô An nhìn thêm một chiếc thuyền đ·á·n·h cá nữa bỏ cuộc, cười ha ha: "Chỉ còn lại hai chiếc."
"Lão Phù."
"Lượn thêm chút nữa."
"Tôi không tin, bọn nó có thể chơi trò 'đuổi bắt' với mình mãi trên biển."
Vốn định trực tiếp đến bên đảo Song Tử thu dính lưới, ai dè đi được nửa đường, Ngô An mới p·h·át hiện có mấy chiếc thuyền đ·á·n·h cá bám theo sau.
Một khi bị 'rắn cắn', mười năm sợ dây thừng.
Nếu còn chưa bị t·rộm địa lồng trước đó, mấy chiếc thuyền đ·á·n·h cá này có theo thì cứ theo, nhưng hiện tại Ngô An không nghĩ vậy.
Cá hắn bắt được trên thuyền nhiều thật sự quá rồi, quá thu hút sự chú ý, dễ bị người khác đỏ mắt.
Đừng nói là những người này, nếu là hắn, hắn cũng chưa chắc khống chế được lòng tham.
Thay vì trông chờ những người này giữ quy tắc, chi bằng phòng ngừa ngay từ đầu.
Vậy nên hắn bảo lão Phù lái thuyền lượn vòng vòng trên biển để 'đuổi' mấy thuyền kia, nhưng nói chung thì các thuyền đ·á·n·h cá vẫn không ngừng tiến đến gần đảo Song Tử.
Lão Phù không hề ngạc nhiên.
Lúc dỡ hàng ở bến tàu, mọi người đều nhìn thấy hết rồi, bị để ý cũng không có gì lạ.
Bị nhiều thuyền đ·á·n·h cá bám theo vậy, ông vẫn rất lo lắng.
Trời mới biết mấy thuyền kia đang nhắm đến mẻ cá, hay là đang nhắm đến con thuyền và người trên thuyền.
May mà sau một hồi bám đuôi, phần lớn các thuyền đ·á·n·h cá đều tụt lại phía sau, chỉ còn hai chiếc là kiên trì.
Sau khi lượn thêm nửa tiếng nữa, chiếc thuyền đ·á·n·h cá cuối cùng đột ngột tăng tốc, chạy lên, hai người trên thuyền chửi ầm lên.
Kẻ ác cáo trạng trước, còn mắng Ngô An không ra gì, bắt bọn họ xoay vòng trên biển, lãng phí bao nhiêu tiền xăng của họ.
A Thanh đương nhiên không chịu ấm ức, cầm loa ra chửi nhau với họ.
"Mất tiền xăng đáng đời."
"Đáng đời cho lũ vô liêm sỉ các người."
"Bọn mày là ai, muốn theo tao đi đ·á·nh cá, có báo chưa, có quà cáp gì không?"
"Một lũ đần độn."
"Cứ bám đi."
"Đ·ao cùn, ngựa gầy, các người lấy gì đấu với bọn tao?"
Ngô An gật đầu.
A Thanh chửi hay lắm, cứ tiếp tục chửi.
Lão Phù thấy tình hình này, tranh thủ tăng hết tốc lực nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận