Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 293: Ngoài ý muốn đạt được tin tức

Chương 293: Ngoài ý muốn đạt được tin tức
Ngô An vừa để điện thoại di động xuống, điện thoại của Cao Cường Kỳ liền gọi tới. Hắn trước khi gọi điện thoại cho A Kim đã liên hệ với Cao Cường Kỳ trước. Nhưng hắn không gọi điện thoại mà gửi tin nhắn trước. Kết nối điện thoại, hắn nói: "Cường ca."
"Người không sao chứ?"
"Người không việc gì... Nhưng chuyện này..."
"Ta hiểu, đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước, nên hung hăng t·r·ả t·h·ù một chút, chuyện khác ngươi không cần lo lắng, phiền phức không đến lượt ngươi, n·g·ư·ợ·c lại sẽ rơi xuống đầu ngươi."
"Ta hiểu."
"Được, cúp trước, ta dặn dò A Kim hai câu."
"Cảm ơn."
"Ừm."
Cao Cường Kỳ cúp điện thoại. Bên A Kim hưng phấn điều binh khiển tướng, dự định làm một mẻ lớn.
"Trần Bảo Sinh... Tên đặt sinh thật, có phải dân anh chị không?"
"Ca, đây là muốn tìm lại mặt mũi cho ai?"
"Ở tr·ê·n trấn à?"
"Tìm ra đ·á·n·h cho một trận?"
Càng nhiều đàn em đi vào trong sân, đám nào đám nấy đều rất khỏe mạnh, toàn là tinh anh tóc ngắn, nhìn như vừa thả ra, nghe nói là muốn đi đ·á·n·h người, vẻ mặt đều h·u·n·g· ·á·c hơn ngày thường một chút.
"Đ·á·n·h gãy tay chân?"
Không ít người xoa tay vào nhau đầy hăm hở. Đám người này vốn là dân anh chị, đi th·e·o Cao Cường Kỳ mới xem như đi đường ngay, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chính chắn, nghe lời A Kim, đều có chút hưng phấn. A Kim dặn dò mấy lần, sợ tai vách mạch rừng, không dám hô quá lớn tiếng, chỉ có thể vừa đi vừa nói, đ·á·n·h cho một trận, đ·á·n·h cho một trận, không phải muốn đem người g·iết c·hết!
Điện thoại di động vang lên. Lấy ra xem là Cao Cường Kỳ gọi tới, vội vàng kết nối.
"Lão bản."
"Người tràn ra ngoài chưa?"
"Còn chưa, ta nhức đầu đây, đám người này ta không trấn được, hở miệng ra là muốn đem người g·iết c·hết, lúc nào cũng không đứng đắn!"
"Trước không nóng nảy đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ."
"Tìm người đi."
"Ngươi đi thăm dò tình hình người này, xem có cơ hội giá họa không."
"Ý gì?"
"Chút chuyện này còn cần ta dạy ngươi?" Trong điện thoại, giọng Cao Cường Kỳ rất gay gắt: "Tốt nhất đừng để đối phương nghi ngờ A An, hiểu chưa?"
A Kim vội vàng nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi."
"Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, e là hơi khó, hiện tại ta ngoài cái tên ra, cái gì cũng không biết về người đó."
Cao Cường Kỳ tiếp tục nói: "Tr·ê·n trấn chẳng phải có mấy chỗ ăn chơi qua đêm đấy thôi à, cứ đi đi lại lại nhất định gặp."
"Cho nên, không cần an bài quá nhiều người, đông người lắm chuyện, dễ xảy ra vấn đề."
"Nếu thực sự không được... Có thể để lại chút dấu vết."
"Để Trần gia ở Thượng Loan thôn truy tr·ê·n người ta."
A Kim chần chờ: "Cái này..."
"Sao?"
"Lão bản, có phải ngươi hơi bị tốt với A An quá không."
"Nói lời vô dụng làm gì." Cao Cường Kỳ dừng một chút, hừ lạnh nói: "Ngươi định dạy ta làm việc hả?"
"Không có... Không có." A Kim cười khan hai tiếng, rồi cúp điện thoại.
A Kim đem người chia ra phái đi.
Đúng như Cao Cường Kỳ nói, thị trấn không lớn, chỉ có mấy chỗ ăn chơi qua đêm đó thôi, muốn dò ra không khó, khó ở chỗ làm sao để "Họa thủy đông dẫn". Mặc dù Cao Cường Kỳ nói có thể để lại dấu vết, nhưng A Kim không tình nguyện lắm. Trong lòng hắn, Ngô An dĩ nhiên rất quan trọng, nhưng lão bản chắc chắn xếp thứ nhất. Cho dù cuối cùng hắn không để lại dấu vết gì, hắn nghĩ chắc lão bản cũng không trách tội hắn đâu....
Ngô An ngồi rất lâu trong phòng cũ, chỉ nhìn mưa, không phải ngẩn người mà là đang suy nghĩ. Phải thừa nh·ậ·n, hắn vẫn là người bình thường, gặp chuyện là có chút không vững vàng, hắn đã dốc hết sức tính đi tính lại, cân nhắc tỉ mỉ nhưng lại p·h·át hiện còn chưa đủ chu toàn. Có lẽ là do chuyện hắn trải qua ở hai đời, không đặc sắc bằng một hai tháng ngắn ngủi sau khi trùng sinh này. Không gian để hắn học hỏi, trưởng thành và tiến bộ vẫn còn rất lớn.
Điện thoại di động vang lên. Là chị dâu gọi, bảo hắn về nhà ăn cơm. Hắn che dù, đi ra ngoài. Về đến nhà, bố và anh trai đều đã về, đồ ăn bày sẵn trên bàn chờ hắn, Ngô Anh Vệ vừa khui rượu, Ngô An ngồi xuống đoạt lấy bình rượu rót rượu.
Ngô Anh Vệ hỏi: "Lão nhân chèo thuyền của ngươi không sao chứ?"
Ngô An nhìn Mai Nguyệt Cầm, chị dâu lắc đầu: "Không phải tôi nói."
Ngô Anh Vệ cười nói: "Náo lớn như vậy, lan truyền từ lâu rồi, đúng lúc ta có việc trao đổi với thôn ủy Thượng Loan thôn nên nghe được."
Ngô An nói: "Người không sao, nhưng chuyện này rất nháo tâm."
"Báo công an thì phải, nhưng vẫn nên để thôn ủy tham gia, chuyện trong làng để thôn ủy xử lý đôi khi còn hữu dụng hơn cảnh s·á·t."
"Ta biết."
"Hay là ta..."
"Lão nhân chèo thuyền là diện bảo trợ, đắc tội là họ Trần Thượng Loan thôn, nhà đó có hai chiếc thuyền lưới k·é·o, cha, ngươi nghĩ xem thôn ủy tham gia thì kết quả thế nào?"
Ngô Anh Vệ nhíu mày, chần chờ không nói.
"Hay là cứ để công an điều tra trước đi, tốt x·ấ·u gì cũng bày ra thái độ, may ra có thể hù Trần gia về sau không dám giở trò nữa."
"Ừm." Ngô Anh Vệ gật đầu.
Chị dâu cũng nói theo: "Tôi thấy A An nói đúng đấy."
Ngô Bình buồn buồn nói: "Hơi bị lý tưởng quá... Tê..."
Anh trai còn chưa nói hết câu đã bị chị dâu dùng đầu ngón tay véo mạnh vào cánh tay, Ngô An liếc mắt nhìn, được lắm, chỗ bị véo đỏ tía, không biết còn tưởng bị kìm tôm hùm kẹp.
Ngô Anh Vệ uống một hớp rượu, nói: "Phải rồi, tìm được người mối rồi."
"Khi nào rảnh thì nói chuyện với người ta."
"X·á·c định thời gian để ta đến nhà gặp mặt."
Ngô An ngẩn người, thầm nghĩ nhanh vậy sao? Có phải hơi gấp không? Hắn và Cố An Nhiên tuy quen nhau từ hồi đi học, nhưng x·á·c định quan hệ đến giờ còn chưa được một tháng, nhanh vậy hai bên gia đình đã gặp mặt rồi sao? Vậy bước tiếp theo chẳng phải là đính hôn? Sau đó có lẽ có thể thuận lý thành chương...
Ngô Anh Vệ nhíu mày hỏi: "Làm gì ngẩn ra thế?"
Ngô An lấy lại tinh thần, lấy điện thoại ra nói: "Con gọi ngay bây giờ hỏi thử, cha, đừng nhìn con vậy, con không phải sốt ruột mà là con hiện tại có rảnh." Rồi trực tiếp gọi tới.
Ngô Anh Vệ hừ hừ, lười nhìn hắn cái bộ dạng c·hết dẫm đó.
Anh trai và chị dâu vui ra mặt, giơ ngón tay cái với Ngô An.
Không lâu sau, Cố An Nhiên bắt máy.
Ngô An nghe thấy trong loa hơi ồn, hỏi: "Nhà không sao chứ?"
Cố An Nhiên bình tĩnh nói: "Không sao, Cố Kiến p·h·át thua sạch tiền, còn t·h·iếu chút nữa."
"Tôi chửi cho một trận."
Ngô An đứng dậy đi sang một bên, t·ử tế nghe tiếng chửi của bà lão và tiếng la của Cố Kiến p·h·át trong loa, hỏi: "Sao ta còn nghe thấy tên Trần Bảo Sinh?"
"Cố Kiến p·h·át chửi người thắng tiền, nói hắn ta gặp may, Cố Kiến p·h·át và bạn thông đồng mà không thắng được." Cố An Nhiên lạnh giọng: "Đáng đời hắn."
"Ngươi biết Trần Bảo Sinh này?"
Ngô An thuận miệng nói: "Biết, đường ca Trần Long."
"À."
Ngô An nghe tiếng Cố Kiến p·h·át chửi Trần Bảo Sinh, tâm tư không khỏi linh hoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận