Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 222: Ngô Anh Vệ: Hỏng, cảm giác giống như là đang soi gương

Chương 222: Ngô Anh Vệ: Hỏng, cảm giác giống như là đang soi gương Mao Uông buổi sáng được thả ra. Từ đồn công an ra, hắn cảm giác mình như đang nằm mơ. Lúc đầu hắn cảm thấy mình xong rồi. Người đều tuyệt vọng. Kết quả ban đêm liền được cho biết, hành vi của hắn xem như phòng vệ chính đáng, đi đến quá trình là có thể đem hắn thả. Hắn vừa mừng vừa sợ. Một buổi tối đều đang miên man suy nghĩ, hắn cũng không dám hỏi nhiều, sợ là cảnh sát lầm, vạn nhất hắn vừa hỏi một chút, cảnh sát điều tra lại thì đem hắn giam lại. Cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác qua một đêm, ngày thứ 2 trước khi, đồn công an đi làm thì hắn liền được phóng thích.
Sáng sớm mặt trời có chút chói mắt. Hắn híp mắt vẫn chưa thích ứng, một cỗ cự lực đột nhiên từ bên hông bộc phát ra, người trực tiếp nằm ngang bay ra ngoài. Ngay sau đó là kịch liệt đau nhức ập đến. Nằm trên mặt đất, Mao Uông đau đến la oai oái thảm thiết.
"Ta đánh chết ngươi cái đồ sợ!""Bình thường ở nhà ngay cả gà cũng không dám giết, còn dám đâm người!""Sớm biết ngươi ở bên ngoài mất mặt xấu hổ, năm đó ta liền nên đem ngươi bắn trên tường!""Đồ hỗn trướng!"
Nghe quen thuộc tiếng mắng, Mao Uông tranh thủ thời gian co ro thân thể, sau một khắc, dây lưng hung hăng quất lên người hắn. Một chút lại một chút. Vu Khai Lãng từ trong sở công an ra ngăn cản cha của Mao Uông, khuyên can nghiêm khắc không thể đánh người như vậy. Cho dù là đánh con cũng không được. Huống chi là vẫn còn đánh ở cửa đồn công an. Cha của Mao Uông là người nghe khuyên, trực tiếp đem Mao Uông túm lấy, ném vào trong xe, nói là về nhà rồi đánh tiếp.
Vu Khai Lãng bất đắc dĩ. Hắn là nhân viên phá án, hiểu rõ đầu đuôi sự tình, biết vì sao Mao Uông đâm người. Hy vọng chịu cái giáo huấn này, có thể dừng lại đánh, Mao Uông có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, một lần nữa làm người.
Về đến nhà. Mao Uông không thể tránh khỏi phải chịu một trận đánh, cũng biết mình vì sao lại được thả ra. Lại là Ngô An giúp hắn! Hắn không dám tin! Ngô An sao có thể lợi hại như vậy, cái này cũng có thể cứu hắn ra?
Hắn hỏi: "Vì sao Ngô An lại muốn cứu ta?"
Cha hắn cười lạnh: "Bởi vì Thẩm Phương!""Con nhỏ tì tiện kia đi tìm Ngô An, không biết là đã cầu xin thế nào, Ngô An đã đáp ứng cứu ngươi!""Lát nữa con đi theo ta đến Ngô gia, hảo hảo tạ ơn Ngô An.""Con không đi." Mao Uông lắc đầu, một mặt lo lắng hỏi: "Thẩm Phương thế nào? Nàng không sao chứ?"
"Ngô An rõ ràng không muốn quản, Thẩm Phương chắc chắn bỏ ra cái giá rất lớn, mới khiến Ngô An hỗ trợ."
Cha hắn trừng mắt quát: "Vậy thì thế nào? Mắc mớ gì tới con, nàng hại con chút nữa thì ngồi tù, con còn quan tâm nàng?"
Mao Uông lắc đầu: "Con không trách nàng.""Con phải đi tìm nàng.""Xảy ra chuyện lớn như vậy, một mình nàng chắc chắn rất khó đối mặt hết thảy, con phải ở bên cạnh nàng."
Cha hắn ngây người. Những người khác cũng đều mắt trợn tròn. Cha hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà quát: "Con có phải bị t·i·ệ·n không?""Lão tử nuôi con lớn, là để con cho người khác làm chó sao?""Con còn chưa thấy đủ Thẩm Phương đã h·ạ·i con, con bị hại không đủ thảm hay sao?"
Mao Uông vẫn lắc đầu: "Nàng không có hại con, tất cả đều là do con tự chọn."
Cha hắn giận dữ, lại là mấy roi quất xuống. Kết quả vô dụng. Mao Uông y nguyên làm theo ý mình, hoặc là nói ngươi mãi mãi cũng gọi không dậy một người giả vờ ngủ. Mao Uông vẫn là đi.
Nhà Thẩm Phương tự nhiên cũng gà bay chó chạy. Thẩm Phương đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị rời đi, thấy Mao Uông đến, rất bất ngờ.
"Ngươi tới làm gì?""Đến xem ngươi một chút.""Ta không cần ngươi xem.""Ngươi vẫn ổn chứ?""Ta có ổn hay không không cần ngươi quan tâm, ngươi vẫn là... quan tâm nhiều hơn đến chính bản thân ngươi đi.""Ngươi muốn đi đâu?""Đi làm công.""Vì sao? Là Ngô An ép ngươi đi sao?""Không phải.""Nhất định là hắn, đây là điều kiện của hắn đúng không? Ta đi tìm hắn, ta không cần hắn cứu!""Mao Uông, ngươi thật là một tên đ·i·ê·n!""Ta chỉ là thích ngươi.""Ngươi phải biết rõ ta không thích ngươi, vô luận ngươi làm cái gì, ta đối với ngươi đều không có cảm xúc gì.""Ta tin...""Ngươi tin không có tác dụng gì, ta đã dự định đi làm công, hai chúng ta chắc là sẽ không gặp lại.""Vậy ta cũng đi cùng ngươi làm công.""Tỉnh lại đi, lúc trước ta đá Ngô An, cũng là muốn đến với Trần Long, chưa từng cân nhắc qua ngươi.""Ta...""Trước kia sẽ không, về sau lại càng sẽ không." Thẩm Phương nói xong, xách rương hành lý đi ra ngoài. Mao Uông muốn giúp nàng xách."Đừng đụng vào rương hành lý của ta." Thẩm Phương tránh bàn tay của hắn, trong sự chỉ trỏ bàn luận của các thôn dân, ngồi vào trong xe đã gọi trước, dùng sức đóng cửa xe lại.
Xe khởi động, Mao Uông mới lấy lại tinh thần, chạy phía sau đuổi theo.
"Thẩm Phương.""Thẩm Phương.""Ngươi đừng đi.""Ngươi đi ta làm sao bây giờ..."
Vừa chạy vừa chạy, Mao Uông ngã nhào trên đất. Cha hắn chạy tới xem thấy bộ dạng này, giận đến không chỗ trút, nếu không phải người trong thôn ngăn lại, tại chỗ là có thể đánh chết tên không có chí tiến thủ Mao Uông này rồi. Mao Uông thì kêu trời trách đất: "Đánh chết ta đi, đánh chết ta đi." Cha hắn thì gần như thổ huyết: "Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a."
Ngô Anh Vệ tới. Thấy cảnh nháo kịch này, biểu lộ có chút phức tạp. Hắn có chút cảm thông, trước đó Ngô An không chịu học hành, hắn cũng là như vậy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. May mắn Ngô An đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Bằng không tình cảnh nhà hắn chỉ sợ sẽ không tốt hơn gia đình Mao bây giờ bao nhiêu, không chừng sẽ còn càng tệ hơn.
Hắn tới, tự nhiên không thể cứ thế mà trơ mắt nhìn, mặc kệ hết thảy, nhanh chóng lên tiếng bảo mọi người nên làm gì làm đó đi, không nên ở lại đây xem náo nhiệt nữa. Hắn vừa lên tiếng, mọi người đều nghe theo. Ngô Anh Vệ đi qua, ngăn cha của Mao Uông không cho đánh."Ngô đại ca, ngươi đừng cản ta, để ta đánh chết cái tên hỗn trướng này.""Ta muốn học theo ngươi.""Ta đoạn tuyệt phụ tử quan hệ với tên tiểu tử này.""Ta không muốn có đứa con trai mất mặt như thế."
Cha của Mao Uông vừa nói vừa gào khóc. Ngô Anh Vệ không biết phải nói gì, việc này thật sự là khó khuyên giải. Nhìn cha của Mao Uông, hắn có một cảm giác như đang soi gương, trước kia hắn, có lẽ cũng giận dữ và chật vật như cha của Mao Uông bây giờ. May mắn, mọi thứ đã qua.
Từ đầu đến cuối, người nhà của Thẩm Phương đều không lộ mặt, bọn họ cũng cảm thấy mất mặt. Nháo đến mức này. Ai cũng khó xử, về sau có khi còn kết thù. Bọn họ cũng không có cách nào khác, cho nên mới thu xếp cho Thẩm Phương đi làm công. Người trong thôn năm người ba nhóm rời đi cũng đang bàn luận về chuyện của Thẩm Phương và Mao Uông, không tránh khỏi cũng nhắc tới Ngô An. Người với người, khó tránh khỏi phải bị đem ra so sánh.
Xem đi. Đều là những người trẻ tuổi trạc tuổi nhau, Ngô An từng qua lại với Thẩm Phương, Mao Uông cũng thích Thẩm Phương, một người thì đánh Trần Long, một người thì đâm Trần Long. Chuyện xảy ra cũng không sai biệt lắm. Kết quả lại hoàn toàn khác biệt. Ngô An là tự mình giải quyết phiền phức, hối cải làm người mới, một lần nữa làm người. Mà Mao Uông thì vẫn là được Ngô An cứu, kết quả vẫn chấp mê bất ngộ. Người với người đúng là không giống nhau, chênh lệch có thể lớn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận