Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 376: Ta biết ngươi gấp, nhưng ngươi đừng vội

Chương 376: Ta biết ngươi gấp, nhưng ngươi đừng vội
Cục quản lý bất động sản bên cạnh cửa hàng giá rẻ.
Bên ngoài trời nắng chang chang, bốc hơi không khí đều có chút vặn vẹo.
Cách một lớp cửa sổ.
Trong cửa hàng giá rẻ mở điều hòa rất lạnh, vô cùng mát mẻ, ba người mỗi người một chén đồ uống lạnh, ngồi đối diện nhau.
Uống một ngụm lớn nước đá, Cố An Nhiên vẫn khó nén nội tâm hươu con xông loạn.
Tay nhỏ nắm lấy bàn tay to của Ngô An, khẩn trương đến lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Trước mặt nàng là thủ tục sang tên cùng hợp đồng mua phòng, nhịn không được liếc nhìn, nàng có chút bứt rứt dời ánh mắt, lại tranh thủ thời gian uống một ngụm nước.
Ngô An nhìn điện thoại, nói: "Phương ca, anh xem đi, trừ ba tháng tiền thuê, tổng cộng là 146,5 vạn."
"Được, ta nhận được rồi."
Phương tiên sinh như trút được gánh nặng thở dài một hơi, cười nói: "Chúc mừng hai vị."
"Đợi hai người kết hôn nhất định phải cho tôi biết, đến lúc đó tôi nhất định tặng một cái hồng bao thật lớn."
Nói xong, hắn có chút bội phục nhìn về phía Ngô An.
Trước đó Ngô An nói mua căn phòng này vì bạn gái, lúc ấy hắn còn có chút xem thường, không nghĩ tới đó là thật, nói là làm.
Đổi lại là hắn.
Không phải khoe mẽ mà nói, cũng miễn cưỡng xem như phú nhị đại, cũng không làm được chuyện hào phóng vung cả triệu tệ mua phòng ốc làm quà tặng cho bạn gái.
Bất kể thế nào, hắn kiếm được một món hời, với hắn mà nói là một chuyện tốt.
Hắn vẫn rất cảm kích Ngô An.
Hắn cảm thấy Ngô An có chút thú vị, là một nhân tài, hiện tại làm ăn xong xuôi, có thể làm bạn bè.
Chờ kết hôn tặng hồng bao, không phải nói cho có lệ.
Ngô An nói lời cảm ơn.
Phương tiên sinh nói: "Ban đầu hẹn buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng mà tôi tạm thời có chút việc, buổi chiều phải đi ngay."
"Đợi khi nào tôi rảnh rỗi về trấn."
"Nhất định sẽ bù."
"À, đúng rồi, mặt tiền phía đông giáp ba mặt không tiếp tục thuê nữa, phải nhanh chóng tìm người thuê mới."
Nói xong hắn vẫn rất ngượng ngùng.
Theo lý thuyết hắn nên sớm nói cho Ngô An tình huống này, không ai thuê tiếp chứng tỏ việc làm ăn ở đây không ổn, sau này Ngô An muốn tìm người thuê lại có lẽ sẽ rất tốn công.
Ngô An gật gật đầu, cũng không để ý lắm.
Cho thuê được thì thuê, không thuê được hắn liền giữ lại, cũng có thể cho Meven thuê.
Vừa hay về hỏi một chút, Meven nếu tìm được địa điểm thích hợp hơn, vậy hắn sẽ không nói gì, nếu không, hắn có thể dùng hình thức tiền thuê nhà để góp cổ phần.
Đối với việc kinh doanh tiệm ăn nhanh, nhất là làm thành chuỗi, vẫn rất có tiềm năng.
Hắn đứng dậy tiễn người ra cửa hàng giá rẻ, Phương tiên sinh lên một chiếc BMW SUV, phóng đi.
Ngô An quay đầu lại, Cố An Nhiên mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn.
"Ta biết ngươi rất gấp, nhưng ngươi đừng vội."
"Cho ta uống miếng nước."
Ngô An ngồi xuống, một hơi uống cạn nước đá, thấy trong chén của Cố An Nhiên cũng vơi hơn nửa, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
Cố An Nhiên cũng không cười, ngược lại mặt mày ngưng trọng, cầm văn kiện trên bàn lên, khẩn trương hỏi: "Chúng ta còn chưa kết hôn, ngươi đã tiêu nhiều tiền như vậy mua phòng tặng ta?"
Ngô An lắc đầu, nói: "Nói chính xác, phía trên có tên của cả hai chúng ta."
"Nếu như l·y h·ôn..."
Cố An Nhiên đưa tay che miệng hắn: "Đừng nói bậy bạ..."
"Chuyện này ngươi đã nói với cha ngươi, đại ca, chị dâu chưa?"
Ngô An gật đầu: "Nói rồi, bọn họ cũng không có ý kiến."
"À, đúng rồi, cha ta còn đưa ta 1000 tệ, nói chúng ta đi dạo phố hẹn hò, để ta tiêu tiền cho phóng khoáng."
"Chúng ta dùng tiền này tìm một cửa hàng rượu ngon nhất."
Cố An Nhiên liếc hắn một cái, rất muốn phản bác một câu, bá phụ cho ngươi tiền này là để ngươi dùng như vậy sao?
Nhưng nhìn văn kiện coi như là quà tặng này, nàng không lên tiếng, coi như ngầm đồng ý.
Tìm một kh·á·c·h sạn tốt một chút, ngủ cũng dễ chịu.
Ngô An nói: "Nhận lấy đi."
Xuân tiêu nhất khắc đáng giá ngàn vàng, sao có thời gian ở lì trong cửa hàng giá rẻ này hưởng điều hòa.
Điều hòa kh·á·c·h sạn, chẳng thơm hơn sao?
Cố An Nhiên thu dọn, cất văn kiện vào túi, có chút luống cuống tay chân.
Nhìn chữ ký trên văn kiện, có chút xiêu vẹo, không khỏi đỏ mặt.
Lúc ấy nàng thật sự rất khẩn trương, tay đều r·u·n, dù hiện tại tâm tình vẫn khó bình phục.
Thật sự là món quà Ngô An tặng nàng quá quý giá, quá quý giá!
Ai đời yêu đương kiểu này?
Cố An Nhiên chưa từng yêu đương, nhưng cũng nghe người ta nói, người bình thường tặng đồ trang sức đã là quý giá lắm rồi, đâu ai vung cả triệu mua nhà tặng nàng, quả thực là...
Nàng không biết phải hình dung tâm tình thế nào.
Chấn kinh, kinh hỉ, khẩn trương, bàng hoàng, nàng còn lo lắng không biết mình có thể tiếp nhận những thứ này hay không...
Ngô An làm vậy, nàng thật sự có chút không chịu nổi.
Ra khỏi cửa hàng giá rẻ.
Ngoài trời nắng gắt, Ngô An nói: "Không phải ta không muốn đi dạo phố với em, thật sự là quá nắng."
Cố An Nhiên nói: "Vậy đi trung tâm thương mại."
Ngô An gật đầu: "Đi."
Đến trung tâm thương mại.
Đây là trung tâm thương mại tổng hợp đầu tiên ở huyện, đã mở nhiều năm, trời nóng như đổ lửa, lượng người còn được, phần lớn đến để hưởng điều hòa.
Cuộc sống phóng túng của một con rồng, tự nhiên không thể thiếu kh·á·c·h sạn.
Cố An Nhiên ra khỏi thang máy, thấy kh·á·c·h sạn, nói: "Thảo nào anh đồng ý nhanh như vậy."
Ngô An nói: "Anh không có ý gì khác, nghe nói kh·á·c·h sạn này tốt nhất, chúng ta đến xem thử, xem có đúng không."
"Nếu quảng cáo sai sự thật, anh nhất định phải vạch trần trên m·ạ·n·g, để không ai bị lừa nữa."
Cố An Nhiên: "Anh còn ra vẻ."
Ngô An: "Anh là người thế nào em còn không biết sao?"
Cố An Nhiên: "..."
Nàng không nói gì, đi theo vào, lấy thẻ căn cước đăng ký, nhận thẻ phòng, đi thang máy.
Phòng ở trên tầng rất cao, cửa sổ s·á·t đất thật lớn, có thể nhìn bao quát huyện thành.
Giữa ban ngày.
Cố An Nhiên vào phòng, vội kéo rèm cửa lên, giữa ban ngày, thật sự có chút ngại ngùng.
Dù kéo rèm vẫn sáng hơn bật đèn vào ban đêm, nàng chỉ nghĩ thôi đã thấy mặt nóng bừng, không chịu nổi.
Ngô An cũng không rảnh rỗi, nhanh c·h·óng kiểm tra phòng một lượt, x·á·c định không có vấn đề gì.
Hắn không muốn xuất hiện ở kênh nào đó của nước nào đó!
"Nghỉ một lát." Cố An Nhiên nhìn lại, Ngô An đã nằm hình chữ đại trên g·i·ư·ờ·n·g.
"Đi tắm đi." Cố An Nhiên nói nhanh.
Ngô An chống tay nghiêng người nằm, cười nói: "Em gấp cái gì?"
"Ai gấp chứ!"
Ngô An kéo nàng ngã xuống: "Muốn anh không?"
"Ừm!"
Thật ra hai người từ sáng hôm đó đến giờ, cũng chỉ mới chưa đến hai ngày.
Nhưng tục ngữ có câu, một ngày không gặp, như cách ba thu!
"Tắm trước đi!"
"Như vậy phiền phức, lại phải tắm thêm lần nữa."
"Ai..."
Cố An Nhiên không tránh được, từ đầu nàng đã biết, chạy đến huyện thành dạo phố, đây nhất định là một khâu không thể thiếu.
Một lát sau.
Công thủ dị thế.
Hôm nay Cố An Nhiên.
Có vẻ đặc biệt hăng hái.
Cố An Nhiên có ý đồ gì xấu?
Nàng chỉ cảm thấy có như vậy, mới có thể "Yên tâm thoải mái" tiếp nhận món quà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận