Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 168: Tẩu tử lo lắng

Chương 168: Tẩu tử lo lắng
"Là A An à, nghe nói dạo gần đây ngươi đi biển bắt hải sản ngon lắm. . ." Ngô Anh Kim gọi với theo, chợt nghĩ đến cái gì, nói: "Mấy con Sa Trùng này không phải ngươi đào đấy chứ?"
Ngô An gật gật đầu.
"Vậy thì tốt, ta nghe nói cái thứ này bổ lắm, ta muốn làm ít ăn thử xem, ta không lấy không của ngươi đâu, ta mua." Ngô Anh Kim tươi cười, nói: "Cho chú nửa giá."
Ngô An cầm lấy cái túi đựng Sa Trùng, cười ha hả nói: "Chú à, Sa Trùng trị t·h·ậ·n hư là nghe nhầm đồn bậy đấy."
"Thỏa thỏa trí thông minh thuế."
"Chú thông minh như vậy, sao mà mắc lừa được."
Hắn kêu to tiếng, khiến mấy người bán hàng rong cùng người đi đường xung quanh đều nhìn qua.
Có người trong thôn thấy Ngô Anh Kim, trêu ghẹo nói: "A Kim à, ta không nghe nhầm chứ? Chú t·h·ậ·n hư à? Thật hay giả?"
"Trong huyện ăn chơi đỏ xanh, đoán chừng chơi bời không ít hả."
"Sao tự nhiên lại về đây rồi?"
"Hay là đi giành vợ người ta?"
"Ha ha ha."
Mọi người cười ồ lên, sắc mặt Ngô Anh Kim lúc trắng lúc xanh, hắn không ngờ Ngô An lại đột nhiên nói một câu như vậy, làm hắn trở tay không kịp.
"Ta không phải."
"Ta không có."
"Đừng nghe thằng nhãi Ngô An nói bậy."
Hắn vội vàng kêu lên.
Nhưng mọi người vẫn cười, căn bản không tin hắn biện bạch.
Ngô An cũng ra vẻ "Ta vừa mới kịp phản ứng", hô: "Đúng đúng đúng, là cháu nói bậy, chú cháu mới không có t·h·ậ·n hư."
Đây đúng là kiểu "xấu che càng lộ", càng khiến mọi người cảm thấy hắn đang cố tình che đậy.
Ngô An nhìn Ngô Anh Kim, hỏi: "Chú còn muốn mua không?"
Mặt Ngô Anh Kim đen tới cực điểm, xua tay, miệng chửi một câu ta mua cái r·ắ·m, rồi xoay người rời đi, trong tiếng trêu ghẹo của mọi người càng chạy càng nhanh.
Cố An Nhiên cũng đi theo.
Nàng phải về nhà một chuyến, bỏ đồ xuống, rồi báo với bà một tiếng, để bà đỡ lo.
Ngô An bên này ở chỗ lão Tạ cũng mua chút hải sản, chủ yếu là tôm cua, chủng loại không ít, tôm sú, tôm càng xanh, tôm tích, cua hoa, còn có ít tôm cá bé tí, đem xiên nướng lên ăn ngon nhức nách.
Mỗi thứ mua không nhiều, nhưng cộng lại cũng không ít.
Hắn xách hải sản về phòng cũ, A Thanh thì về nhà trước, đem Sa Trùng để ở nhà, lúc về sẽ mang bia đến.
Về tới phòng cũ.
Ngô An ném hải sản vào chậu, pha nước muối, tranh thủ chạy về nhà, vừa khéo chị dâu Mai Nguyệt Cầm đang nấu cơm, bảo nàng tiện thể làm luôn món Sa Trùng.
"Ngươi không ở lại ăn hả?"
"Không được."
"Sao?"
"Không tiện." Ngô An thấy chị dâu còn muốn hỏi thêm, đành phải nói: "Tôi với A Thanh bảo nhau tối làm ít đồ nướng bia bọt gì đó."
"Không ổn đâu, ta thấy không đơn giản vậy đâu."
"Chị dâu, chị là Conan à, thôi đi, không qua mắt được chị, tối Cố An Nhiên cũng tới."
"Hả?" Mai Nguyệt Cầm kinh hô một tiếng, có chút k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nói: "Vậy ngươi dẫn người tới nhà, ta làm ít món sở trường cho nó ăn."
Ngô An nhức đầu: "Không cần đâu, nàng bảo tối muốn trổ tài."
"Sao được, người ta tới nhà mà lại để kh·á·c·h nhân vào bếp bao giờ."
"Nàng có coi mình là kh·á·c·h nhân đâu."
"Vậy cũng không ổn, người ta tới mà còn để người ta nấu cơm, ngươi là tìm vợ hay tìm người giúp việc vậy, để người ta biết lại chê cười cho."
Ngô An gãi đầu, vậy mà cũng bị chê cười, hắn nghĩ cũng đâu có gì.
Hắn nói: "Nàng muốn thể hiện chút, thì cho nàng cơ hội đi."
"Nó thể hiện cái gì?"
"Cưa tôi thôi, tục ngữ có câu, muốn chinh phục một người đàn ông, phải chinh phục dạ dày hắn trước, chắc nàng nghĩ vậy để chinh phục tôi đấy."
"Phì, mau đi soi gương xem mình đi."
"Chị dâu, chị đừng quản."
"Cái này. . . Thôi được, tối đừng uống nhiều quá, nhớ đưa con nhà người ta về, kẻo người nhà lo lắng."
"Biết rồi."
"Ngươi cũng đừng làm loạn, từ từ thôi."
". . . Dạ."
"Hay chị dâu qua xào hai món?"
"Thật không cần."
Ngô An vội vã đi ra ngoài, chị dâu bảo xào hai món là giả, theo dõi mới là thật.
Hắn cũng không phải. . .
Thôi vậy.
Chị dâu lo lắng cũng có lý. . .
Lại trở lại phòng cũ.
A Thanh với Cố An Nhiên đã đến, người sau thấy hắn, gọi: "Ngô An, anh với A Thanh xử lý mấy thứ này đi, em làm đồ chấm."
Ngô An vội chạy tới, dọn dẹp tôm cua.
Ngoài đồ nướng ra, Cố An Nhiên còn định chiên tôm cua, nhúng bột bí truyền, ăn bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm ngọt, mấy đứa trẻ con nhà bên cạnh nhìn thôi cũng thèm nhỏ dãi.
Ngoài chuẩn bị chiên, còn có hấp muối.
Không có nhiều lò, A Thanh lấy mấy viên gạch, chồng lên nhau, một cái lò đơn giản là xong.
Ngô An chuyên tâm chuẩn bị đồ nướng.
A Thanh ngược lại bận nhất, vừa chuẩn bị cái này vừa chuẩn bị cái kia, thi thoảng còn bị Ngô An sai bảo một chút, làm xong xuôi còn phải chạy qua đống củi nhà hàng xóm xin mấy khúc gỗ.
Một đống lửa đơn giản liền thành hình.
Ngô An thấy làm tốt, chụp ảnh gửi cho Vu Khai Lãng.
Ngay trong sở trực ban, vừa ăn xong bát mì tôm, Vu Khai Lãng thấy thế kêu la thảm thiết, dọa lão Lưu đang ngủ bù giật mình ngã cả ghế, tức giận hỏi: "Sao đấy, kêu cái gì?"
Vu Khai Lãng chỉ vào điện thoại, nói: "Thằng nhãi Ngô An, làm tiệc hải sản, nướng đồ ăn, uống bia, còn đốt lửa trại nữa chứ."
"Sao không gọi tao."
Lão Lưu nói: "Vậy đi thôi, tao trực một mình cũng được."
Vu Khai Lãng nhìn hộp mì tôm trong sọt rác, bi thương n·g·ư·ợ·c dòng thành sông: "Tao ăn no mì tôm rồi."
". . ." Lão Lưu ngập ngừng, nói: "Hay tao đi thay mày?"
Vu Khai Lãng: ". . ."
Lão Lưu dĩ nhiên chỉ đùa thôi, đành an ủi Vu Khai Lãng lần sau còn cơ hội.
Sau một tiếng, Cố An Nhiên đã làm xong một bàn tiệc hải sản.
Ngô An cũng đã đốt than xong, hải sản bày lên vỉ nướng, hắn chỉ cần canh là được rồi.
"Ăn được rồi nè."
"Hôm nay phong phú quá, oa oa oa."
"Cảm ơn anh với chị dâu khoản đãi."
"Em làm đấy, mọi người cứ tự nhiên."
A Thanh k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g ghê gớm, cầm chai rượu, khui luôn, coi như khai tiệc.
Ngô An bảo nó uống chậm thôi, đừng uống no hết, còn đồ ăn nữa.
Cố An Nhiên đã bắt đầu bóc tôm lột vỏ, rồi gắp t·h·ị·t bỏ vào bát Ngô An, Ngô An cũng chẳng kh·á·c·h khí, cầm lên chấm chấm nh·é·t vào miệng, rồi cũng bóc cho Cố An Nhiên hai con.
Cứ qua lại như thế.
"Đến, cạn chén nào."
"Được."
Cố An Nhiên nâng ly rượu lên, hai người cụng một cái, Ngô An uống một hớp lớn, Cố An Nhiên uống một hớp nhỏ, mặt đã dần đỏ lên.
"Không u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u được hả?"
"Không có, thỉnh thoảng uống được, em u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u hay đỏ mặt."
Cố An Nhiên s·ờ s·ờ mặt, đã thấy hơi nóng, vốn khuôn mặt trắng nõn giờ phút này ửng hồng, đẹp lạ thường, Ngô An không kìm được nhìn thêm vài cái.
Giờ phút này.
Trời đã tối hẳn, dường như chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ đống lửa trước phòng cũ, ba người ngồi bên bàn ăn uống thỏa thích, tiếng cười nói theo gió biển lan xa, hòa lẫn với tiếng sóng biển tạo nên khúc nhạc đặc biệt của bờ biển đêm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận