Đi Biển Bắt Hải Sản: Ta Dựa Vào Vô Địch Vận Khí, Nhận Thầu Toàn Bộ Biển Cả

Chương 305: Dù sao không có quan hệ gì với chúng ta

Chương 305: Dù sao không có quan hệ gì với chúng ta
A Thanh có chút xem thường, nói ra: "Nhìn ngươi bị hù cho kìa, cho dù tên kia có h·u·n·g· ·á·c đến đâu, chẳng phải cũng phải b·ị b·ắ·t lại."
A Kim lắc đầu: "Nếu đơn giản như vậy thì tốt."
"Chỗ trấn nhỏ của chúng ta đây không đủ tư cách đâu, phải để lão bản người ta tự mình đến trấn giữ."
"Đừng thấy bắt nhiều người như vậy, nhưng toàn là tôm tép thôi, không bắt được cá lớn nào đâu."
Ngô An hỏi: "Lão bản phía sau là ai vậy?"
A Kim nói ra: "Người từ huyện tới."
"Nhân vật ăn nên làm ra, rất khó dây vào."
"Ngươi cũng biết lão Đàm là địa đầu xà ở đây mà."
"Lúc người kia đến đây mở sòng, đã từng c·ứ·n·g đối c·ứ·n·g với lão Đàm đấy, lão Đàm phải nh·ậ·n thua."
"Về sau bọn họ còn hợp tác, lão Đàm vay tiền, bọn hắn đ·án·h b·ạ·c k·i·ế·m tiền."
Ngô An như có điều suy nghĩ.
Hắn hình như từng đọc tin tức, nói là một trong những thế lực hắc ác lớn nhất ở đây.
So sánh mà nói.
Lão Đàm chỉ là tép riu.
Đến tư cách lên tin tức cũng không có.
Ít nhất hắn chưa từng thấy tin tức về lão Đàm, mà chỉ nghe người ta nói.
Vô luận như thế nào, đều không liên quan đến hắn, hắn cũng cố gắng hết sức ngăn ngừa việc dính líu đến những người này.
Tóm lại mấy năm sau, cát bụi lại trở về với cát bụi.
Trước bánh xe lịch sử cuồn cuộn, tất cả đều chỉ là gà đất c·h·ó sành.
A Thanh vỗ vai A Kim: "Vậy là ngươi giỏi rồi."
"Nhân vật lợi h·ạ·i như vậy bị ngươi nói ra."
"Chuyện này mà truyền ra ngoài, ngươi cũng có số má tr·ê·n giang hồ đấy."
A Kim cười khổ: "Đừng đừng đừng, người sợ n·ổi danh h·e·o sợ mập, như vậy thì m·ấ·t m·ạ·n·g đấy."
"Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện gì xảy ra mà ta làm? Đến giờ ta vẫn như hòa thượng s·ờ mãi không thấy tóc."
"Sao ta lại không biết mình lợi hại đến thế?"
Ngô An ho khan hai tiếng, hạ giọng đánh thức Trần Bảo Sinh, rồi kể lại tình hình s·ò·n·g· ·b·ạ·c.
A Kim giật mình: "Thì ra là thế."
"Nói thật lòng, ta cũng chỉ là một cây đ·a·o bị An ca sai khiến thôi."
"Là An ca bày mưu tính kế, khiến mọi người đều bị xoay như chong chóng."
Nói đến đây, hắn hít vào một ngụm khí lạnh: "An ca, có phải ngươi đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi không?"
Ngô An dở k·h·ó·c dở cười: "Ta nào có thần thánh đến thế."
"Nói thật, náo loạn đến mức này, ta cũng mộng m·ị lắm đấy."
Đôi khi sự việc p·h·át triển đầy tính hí kịch, kế hoạch dù cẩn thận đến đâu cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên kế hoạch không đ·u·ổ·i kịp biến hóa.
May mắn, sự việc p·h·át triển theo hướng có lợi cho hắn, sẽ không liên lụy đến hắn.
A Kim không tin: "Ngươi cho ta biết ngọn ngành đi."
Ngô An còn chưa kịp nói, A Thanh k·é·o hắn lại, khoát tay nói: "Ngươi đừng hỏi nữa."
"Anh ta sẽ không thừa nh·ậ·n đâu."
"Dù sao chúng ta biết anh ta giỏi là được rồi."
A Kim thâm dĩ vi nhiên gật đầu, nói: "Khó trách có thể làm bạn với lão bản."
"Hai người đều là lão Âm cả."
"Tính toán một bộ một bộ."
Ngô An: "..."
Nghe A Thanh và A Kim nói vậy, trong lòng hắn có chút bất an, thầm nghĩ giá mà hắn thực sự tính toán được như thế thì tốt.
A Kim hưng phấn nói: "Xem ra, Trần Bảo Sinh c·h·ế·t chắc!"
"Ta còn thắc mắc sao lúc trước không bảo ta hạ t·ử thủ, thì ra ngươi đã có chuẩn bị kỹ càng thế này."
"Mượn đ·a·o g·iết người, cao, thật sự là cao."
A Thanh ra vẻ ta sớm biết rồi, đắc ý nói: "Thật ra ta đã biết từ lâu."
"Trước kia anh ta thành chuột chạy ngoài đường, ai cũng mắng anh ta là đồ bỏ đi, ngươi đoán xem thế nào?"
"Anh ta tùy t·i·ệ·n dùng chút t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n, lập tức biến thành anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái làm."
"Thằng cháu Trần Long kia vẫn còn nằm viện kia, đã bị b·ắ·t rồi."
"Trần gia là cái thá gì, chọc vào anh ta thì coi như gặp vận đen tám đời!
""Ta nói cho ngươi biết, việc này chắc chắn chưa xong đâu."
Nói xong, hắn khinh bỉ n·h·ổ ra một cục đ·ờ·m.
A Kim tò mò hỏi: "An ca, đằng sau còn có chiêu gì, cho chúng ta biết trước đi."
"..." Ngô An im lặng, không d·ố·i gạt các ngươi đâu, hắn cũng muốn biết lắm chứ.
A Kim nói rất đúng.
Sòng b·ạ·c bị quét, lão bản phía sau chắc chắn sẽ nổi giận, mà cơn giận phải có chỗ xả, vậy thì phải tìm thủ phạm, có thể đoán được kết cục của Trần Bảo Sinh.
Dù sẽ thế nào đi nữa, chắc chắn không thể tr·á·nh khỏi việc chịu khổ.
"Hắn đáng đời." Ngô An thầm nghĩ, nếu không phải hắn ra tay trước, đã không náo loạn đến mức này.
Tuy nhiên Trần Bảo Sinh sẽ ra sao, thì cũng không liên quan đến hắn.
Hắn lại rất để ý đến hai người còn lại quen biết trong s·ò·n·g· ·b·ạ·c, chính là Quảng Lương Tuấn và Cố Kiến p·h·át.
Đừng quên.
Hắn đã hắt nước bẩn chuyện bị tập kích của Trần Bảo Sinh lên người Cố Kiến p·h·át.
Trần Bảo Sinh sẽ bỏ qua chuyện này sao?
Nếu lão bản sòng b·ạ·c truy cứu Trần Bảo Sinh, liệu Trần Bảo Sinh có chịu nổi không?
Trần Bảo Sinh có thể sẽ kể chuyện mình bị tập kích rồi mới dẫn đến tình huống này, hất cái nồi cho Cố Kiến p·h·át chứ?
Nếu có thể liên lụy đến Cố Kiến p·h·át, thì vui còn gì bằng.
Ngô An cũng biết hắn có chút chắc chắn quá.
Sự việc không nhất định sẽ p·h·át triển theo ý hắn, nhưng hắn có thể thử dẫn dắt một chút.
Mưu sự tại nhân.
Thành sự tại t·h·i·ê·n.
Có thể mượn việc này để làm Cố Kiến p·h·át hay không, còn phải xem ông t·h·i·ê·n có cho hay không.
Đang nghĩ ngợi, bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo quen thuộc: "A An, sao anh lại ở đây?"
Ngô An quay đầu thấy Cố An Nhiên đang cưỡi xe máy, hắn chỉ về phía căn phòng bị phong tỏa: "Xem náo nhiệt."
Cố An Nhiên dừng xe rồi đi đến hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngô An hạ giọng: "S·ò·n·g· ·b·ạ·c bị điều tra."
Cố An Nhiên trừng to mắt: "Thật sao?"
Ngô An hỏi: "Hôm nay Cố Kiến p·h·át có ở sòng b·ạ·c không?"
Cố An Nhiên có chút hưng phấn gật đầu.
Ngô An cười: "Lên xe đi."
"Nghe nói người còn chưa ra, lát nữa chắc sẽ thấy đấy."
Hắn k·é·o Cố An Nhiên lên xe...."
"Tất cả ôm đầu đi ra, ngoan ngoãn chút, bên ngoài phong tỏa hết rồi, muốn thừa cơ chạy t·r·ố·n là không được đâu."
Có người lớn tiếng quát.
"Để mắt đến phía sau và phía trước, nếu ai muốn chạy t·r·ố·n, chỉ cần giúp bắt lại, coi như lập c·ô·ng."
"Từng người một ra."
"Không được làm loạn!"
Mấy cảnh s·á·t áp giải người ra.
Không còn cách nào.
Quá đông người.
Còng tay chỉ dùng cho người của sòng b·ạ·c, còn những người tham gia đ·ánh b·ạ·c thì không cần đến, nếu ai nhân cơ hội chạy t·r·ố·n, coi như đâm đầu vào họng súng.
Từng con bạc một bị giải ra.
Quảng Lương Tuấn đi trước, Cố Kiến p·h·át theo sau.
"Không phải nói lão bản sòng b·ạ·c có mánh khóe thông t·h·i·ê·n sao, sao lại bị quét?"
"Ai mà biết được."
"Dù sao chúng ta chỉ là tham gia đ·ánh b·ạ·c, chơi cũng không lớn, chẳng bao lâu là được thả thôi."
"Cũng đúng."
"Dù sao việc này chẳng liên quan gì đến chúng ta."
"Đừng hoảng."
"Ngươi nói đừng hoảng, chân sao r·u·n vậy?"
"Ngồi xổm lâu quá thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận